Chương trước
Chương sau
Một trận chia làm bốn hiệp, mỗi hiệp 12 phút, nửa trận nghỉ ngơi mười lăm phút, mỗi hiệp cách 130 giây. Mỗi trận có hai trọng tài cùng hai người ghi điểm, từ hiệp hội trọng tài bên kia chỉ định.
Lâm Hề Trì đeo kính sát tròng, quay đầu nhìn xuống Hà Nho Lương và Diệp Thiệu Văn, từ góc độ này có thể nhìn đến bọn họ hai cái đã tìm vị trí ngồi xuống.
Trận đấu cũng sắp bắt đầu, nam sinh bên cạnh dường như đều cùng Hứa Phóng rất quen thuộc, người cách gần nhất cậu còn thực ái muội mà đấm ngực cậu.
Bị Hứa Phóng một đấm đánh về.
Lâm Hề Trì do dự, cuối cùng vẫn là không đi. Nàng nghiêng đầu, bên tai còn có thể nghe được mấy nam sinh đang ồn ào, bị Hứa Phóng quát bảo ngưng lại: “Ồn ào cái rắm.”
Loại tình huống này Lâm Hề Trì gặp được cũng không ít.
Bắt đầu lớp 10, đám nam sinh vây quanh bên cạnh Hứa Phóng, mỗi lần nhìn thấy hai người bọn họ ở cùng nhau liền sẽ phát ra một trận ồn ào. Lúc đầu Lâm Hề Trì cũng có chút xấu hổ, sau theo chân quen biết bọn họ cũng không còn chuyện này.
Đều là người chơi trọng tâm.
Sau đó có nữ sinh lớp khác tới tìm nam sinh trong lớp, cũng đều kếu lên kỳ quái.
Lâm Hề Trì đem hành vi này như là sơ thích của bọn họ, cho nên giờ phút này nàng cũng không xấu hổ, ngược lại tò mò hỏi: “Cậu ngày thường đối bọn họ đều hung dữ như vậy sao?”
Hứa Phóng từ hộp giấy bên chân lấy ra một chai nước, ném vào trong lòng nàng, một cái tay khác khoác sau ghế của nàng, thần thái không chút để ý: “Nói vậy có ý gì.”
“Không có.” Lần này Lâm Hề Trì không hề tự rước nhục, cắn môi vặn mở nắp chai đưa cho cậu, “Mình rất tò mò cậu như vậy vì cái gì sẽ có bạn bè.”
Hứa Phóng tiếp nhận, nhưng không uống, không phản ứng nàng.
Lâm Hề Trì cúi đầu cân nhắc, suy đoán: “Dùng tiền mua?”
“……” Hứa Phóng tức khắc cảm thấy mình ở trong cảm nhận của nàng hoàn toàn không đúng tí nào, cậu trầm mặc vài giây, bắt đầu cường điệu: “Ông đây có rất nhiều bạn bè.”
Lâm Hề Trì coi như cậu thừa nhận: “À, quả nhiên là dùng tiền mua.”
Hứa Phóng bị nàng làm tức đến vui vẻ, trực tiếp nhận xuống, trái lại trào phúng nàng.
“Cho nên cậu cũng là tôi dùng tiền mua?”
“Mình đương nhiên không phải.” Lâm Hề Trì lập tức phủ nhận, bộ dáng anh dũng hy sinh, “Cho nên mình từ nhỏ liền cảm thấy mình đặc biệt vĩ đại.”
Hứa Phóng: “……”
Nhìn giữa sân hai cái đội bóng đã chọn xong đội hình, năm đỏ năm lam. Trung phong ở trong vòng nhảy lên, đội lam nhảy lên đánh trúng, bên tai có tiếng còi vang lên.
Lâm Hề Trì đột nhiên phản ứng lại, hỏi: “Cậu là dự bị sao?”
Hứa Phóng mở nắp chai nước trong tay nàng, thong thả ung dung mà trả bình lại.
“Ừ.”
“Cậu vì sao là dự bị.” Lâm Hề Trì nhíu mày, “Cậu không phải trong đội tuyển sao?”
Hứa Phóng lại đem bình nước ném vào trong lòng nàng, chỉ chỉ các cầu thủ trong sân đang chạy vội, biểu tình lười nhác.
“Năm người kia cũng thế.”
“……”
Chú ý tới Lâm Hề Trì sâu kín mà nhìn cậu, ánh mắt nhìn không ra là suy nghĩ cái gì. Hứa Phóng dừng vài giây, cảm thấy cậu cần thiết giải thích vì mình một chút: “Ai muốn đánh thì đánh, không ai sắp xếp.”
Lâm Hề Trì bỗng có chút hơi thất vọng, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nếu là cậu khẳng định có thể cản được quả nhảy cầu kia.”
Vừa lúc đội đỏ có cái nam sinh đập vào rổ, phía sau nháy mắt vang lên tiếng thét chói tai, cơ hồ muốn thổi bay cả sân bóng rổ. Hứa Phóng không nghe rõ lời nàng nói, cả người dựa sát vào hơn.
“Sao?”
Hứa Phóng trên người vẫn mùi bạc hà quen thuộc, mang theo hormone nam tính, bả vai dày rộng, cảm giác che trời lấp đất áp bách hướng nàng đánh úp lại.
Lâm Hề Trì dùng sữa tắm cũng là mùi bạc hà. Giờ phút này, không biết vì sao, nàng chính là cảm thấy mùi trên người Hứa Phóng dễ ngửi hơn rất nhiều, hơn nữa khoảng cách này, lại làm nàng cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Hứa Phóng lại mở miệng nói chuyện hơi thở ấm áp phun ở sườn mặt cùng cổ nàng, từng tấc từng tấc, có chút ngứa.
“Tôi trong chốc lát ——” cậu dừng lại, như đang tự hỏi, Hề Trì sao không nói chuyện. Rất nhanh, cậu dường như cười một chút, trong lúc nhất thời chút ngứa ngáy kia đạt tới lớn nhất, làm Lâm Hề Trì không thể chịu đựng được. Lâm Hề Trì nhịn không được giơ tay, tát vào sườn mặt cậu, bang một tiếng, đem đầu cậu đẩy ra xa.
Hứa Phóng phản ứng không kịp, theo bản năng nhỏ giọng chửi.
“Mẹ kiếp.”
Sau đó không thể tin mà nhìn nàng, biểu tình lập tức liền lạnh lùng: “Cậu mẹ nó đánh nghiện rồi?”
Lâm Hề Trì sờ sờ vị trí cổ mình, rũ mắt, cũng có chút chột dạ: “Mình thế này nào tính đánh……” Khóe mắt nàng còn có thể nhìn đến anh mắt Hứa Phóng rất tối tăm, lúng ta lúng túng bổ sung: “Là cậu dựa vào quá gần……”
Đối lời nàng giải thích, Hứa Phóng không có phát biểu lời gì.
Cậu lần này hình như là thật sự không vui.
So với tư thế vừa mới dựa sát vào nàng, Hứa Phóng hiện tại ngồi nghiêm chỉnh, dựa vào lưng ghế, tầm mắt đặt ở đồng đội trên sân.
Lâm Hề Trì nghiêng đầu vừa thấy, chú ý tới con mắt Hứa Phóng sâu thẳm, đường cong khuôn mắt, cắn chặt quai hàm, hàm dưới nổi lên, là thần thái rất không vui.
Nàng lần này cũng không giống bình thường, lập tức liền đi lấy lòng cậu.
Lâm Hề Trì lại nhìn xuống, lần thứ hai sờ sờ cổ, ánh mắt có chút mờ mịt.
Đại khái là bởi vì nàng không đi dỗ dành cậu, chung quanh Hứa Phóng phát ra buồn bực càng thêm nồng đậm. Chính lúc này, trọng tài thổi còi, lục tục có mấy cầu thủ được thay thế đi xuống.
Có thể nghe thấy mấy nam sinh thì thầm, rất hưng phấn: “Mẹ nó, mình lát nữa còn muốn quay lại một lần, vừa rồi cú đánh 3 phần rổ —— mình khinh, mình cảm giác toàn thế giới nữ sinh đều ở vì mình thét chói tai.”
“Cậu lên sân cái rắm! Ông đây còn chưa vào sân đâu!”
“……”
Thời gian cứ như vậy mỗi phút mỗi giây trôi đi, mãi cho đến nửa trận đầu kết thúc, Hứa Phóng bên cạnh một chút động tĩnh đều không có, hoàn toàn không có ý ra sân.
Thời gian nghỉ giải lao giữa trận.
Bảy tám cái nam sinh kiến trúc bị nữ sinh lớp khác vây quanh, mấy nam sinh không có khí phách hăng hái vừa rồi, đều hơi xấu hổ gãi đầu, nhận nước trong tay các cô gái.
Chỉ người không ra mồ hôi ngồi tại chỗ, ghen ghét: “Vừa mới a cẩu đánh thật sự thường đi, mình nhìn đến cậu ta thiếu chút nữa nằm liệt giữa sân được rồi?”
“Chính là a ——” một nam sinh khác hừ lạnh, “Còn không bằng một phần mười tiêu chuẩn của mình.”
Lâm Hề Trì nghe bọn họ nói, bỗng muốn cười một cái. Thời gian trôi đi không khí ngượng ngùng cũng biến mất, nàng khôi phục bình thường, quay đầu nhỏ giọng gọi: “Thí thí.”
Hứa Phóng cúi đầu nhìn di động, không phản ứng nàng.
Lâm Hề Trì cũng không ngại: “Cậu chừng nào ra sân?”
Hứa Phóng vẫn như cũ không nói chuyện.
Vừa lúc có cái nam sinh mồ hôi đầm đìa lại đây, đem cánh tay khoác ở trên cổ cậu, ngắt lời Lâm Hề Trì, tùy tiện nói: “Hứa Phóng, hiệp ba cậu ra sân nhé?”
“……”
“Mau nói, bọn mình nhanh chóng sắp xếp.” Nam sinh đột nhiên chú ý tới sự tồn tại của Lâm Hề Trì, a một tiếng, “Nếu không cậu đừng ra sân, cậu thật con mẹ nó hèn nhát con gái ——”
Ngay lúc đó, Hứa Phóng đem tay cậu ta tóm lấy, lực đạo không tính nhẹ, vặn một cái biểu tình “Nhanh cút xéo cho tôi”, không kiên nhẫn nói: “hiệp 4.”
Nam sinh cũng chú ý tới không khí ngại ngùng giữa Lâm Hề Trì và Hứa Phóng, rất thức thời tránh xa.
Lâm Hề Trì gãi gãi mặt, thật sự cảm thấy tình thế nghiêm trọng, bắt đầu nghiêm túc mà lấy lòng cậu: “Thí Thí, sao cậu ra sân muộn như vậy?”
“……”
Lâm Hề Trì che lại lương tâm: “Mình cảm thấy người đã ra sân không ai có khả năng chơi bóng bằng cậu, còn không cool ngầu bằng cậu, mình xem thấy buồn ngủ.”
Câu này Hứa Phóng lại có phản ứng, tầm mắt đang nhìn chằm chằm vào di động quay sang liếc nàng.
Thấy thế, Lâm Hề Trì lại cùng cậu nói chuyện quan trọng nhất, rất cố ý nhấn mạnh: “Cậu mau ra sân đi, mình chờ cậu thắng xe đạp về cho mình.”
Xem việc ánh mắt cậu chuyển động có thể nghe lọt lọt tai lời nàng nhưng Hứa Phóng tựa như người câm một câu cũng không nói.
Nửa cuối trận đấu sắp bắt đầu.
Các nữ sinh đưa nước cho các câu thủ trở lại chỗ ngồi, cầu thủ chuẩn bị ra sân khởi động làm nóng người.
Trận đấu bắt đầu, sân vận động nháy mắt lại náo nhiệt lên.
Lâm Hề Trì nhìn trên ghế để mấy chai không, lại cúi đầu nhìn chai nước trong tay, đã mở nắp, nhưng vừa rồi Hứa Phóng cũng chưa uống.
Nàng không xác định: “Đợi lát nữa cậu muốn mình đưa nước sao?”
Hứa Phóng lười nhác mà tựa lưng vào ghế ngồi, ngồi lâu rồi tựa hồ còn có chút buồn ngủ, cậu ngáp một cái, nửa như híp mắt, không trả lời nàng. Nhưng ý tứ biểu hiện ra ngoài chính là: Cậu hỏi không phải chuyện thừa sao?
Cậu không phản ứng, Lâm Hề Trì nghĩ đến đáp án khác: “Mình khác tự uống sao?”
“……”
Hứa Phóng bị nàng làm tức chết.
Một lúc sau, Hứa Phóng đứng dậy, khởi động đơn giản làm nóng thân thể, nhìn so với vừa rồi còn bực bội hơn, không liếc nhìn nàng lấy 1 lần
Lâm Hề Trì đột nhiên cảm thấy, quan hệ hai người bọn họ bởi vì một cái tát, từ bạn thành thù.
Hứa Phóng vào thay vị trí trung phong.
Hiệp thứ 4 quyền phát bóng ở trên tay đối phương, khoảng cách điểm số không được kéo ra mà hơi rút ngắn một chút.
Tập huấn quân sự đã qua nửa tháng, màu da Hứa Phóng đã trắng trở lại không ít, lúc này đứng ở giữa sân vây xung quanh bởi những sắc da nâu bóng thật nổi bật.
Trong đó cậu là người cao nhất, khuôn mặt đẹp như tượng thần hy lạp vô cùng rõ ràng sắc nét. Một ít tóc mái rơi trên trán, mày kiếm khẽ nhếch, thoạt nhìn tự phụ nhưng rất sáng sủa.
Lớp Kiến trúc chỉ còn mình cậu chưa ra sân, tất cả mọi người đều mướt mồ hôi, chỉ trên người cậu sạch sẽ mới mẻ.
Trận đấu bắt đầu trạng thái lười biếng của cậu đã biến mất hoàn toàn.
Lâm Hề Trì nắm chai nước trong tay, khẩn trương mà nhìn nhìn cậu chạy vội trên sân, thành thạo đoạt lấy bóng của đối thủ, đồng phục màu đỏ làm cậu càng thêm có sức sống.
Hứa Phóng có vẻ rất thích lên rổ, năm lần thì ba lần nhận được bóng cậu một tay bám vào thành một tay đập bóng vào rổ, người treo trên khung rổ rồi mới thoải mái mà nhảy lại sàn.
Lâm Hề Trì cảm thấy tai mình bị hét điếc.
Lớp kiến trúc thắng.
Nàng cắn môi, nhìn những đồng đội của cậu ào lên cùng cậu đập tay. Lời nói thuận miệng đột nhiên thành hiện thực.
Lâm Hề Trì cảm thấy ý nghĩ của mình rất kỳ quái.
Nàng thật sự cảm thấy Hứa Phóng là cầu thủ đẹp trai nhất và cũng lợi hại nhất. Theo sau một đoàn những cổ động viên nữ từ trên khán đài xuống đưa nước cho các cầu thủ.
Tiếp theo, còn có một đoàn nữ sinh từ khán đài đi xuống tới, trên tay cầm bình nước, qua đi cấp mới vừa kết cục nam sinh đưa nước.
Lâm Hề Trì vốn dĩ cũng muốn tới, nhưng nghĩ đến bộ dáng vui vẻ của những nam sinh vừa rồi được nữ sinh đưa nước, cùng với biểu tình Hứa Phóng, nàng liền ngồi trở lại.
Nàng nhìn chằm chằm chai nước trong tay, đột nhiên rất không vui.
Lâm Hề Trì cúi đầu, đáy lòng chua xót khó nhịn, là cảm giác hoàn toàn không biết hình dung như thế nào. Xa xa truyền đến tiếng cười của nam sinh, nàng cũng vặn mở bình nước.
Dựa vào cái gì cậu có nước uống.
Còn mẹ nó có một đám nước uống.
Lâm Hề Trì đang muốn đem này chai nước dốc lên uống, mũi chân đột nhiên bị người đá một chút, bên tai truyền đến tiếng thở dốc.
Nàng ngẩng đầu.
Hứa Phóng đầu đầy mồ hôi, hai mắt dính ướt mồ hôi, thoạt nhìn ướt đẫm, ánh sáng nhợt nhạt. Vẻ mặt của cậu khó coi, biểu tỉnh không giống vừa giành chiến thắng, ngược lại mang theo chút oán giận.
Cậu yên lặng nhìn chằm chằm Lâm Hề Trì, trong mắt mang theo không thể tin tưởng.
“Cậu mẹ nó thật đúng là tự mình uống đi?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.