Nghe vậy, Tân Tử Đan biểu tình cứng đờ, ánh mắt lóe lên, đầu cô ta cúi xuống thấp hơn, dùng mu bàn tay lau nước mắt, che thần sắc, không nói gì.
Nếu lúc trước Lâm Hề Trì không chắc chắn người quăng vỡ cái ly của minh nhưng nhìn phản ứng của Tân Tử Đan, Lâm Hề Trì chắc người là co ta làm.
Nhận thấy không khí giữa 2 người, Nhiếp Duyệt trước đó an ủi Tân Tử Đan khóc, đưa ra suy đoán khác để hòa giải 2 người.
“Hay trong chúng ta có ai vô tình không khóa cửa để người khác vào phòng.”
Trần Hàm cũng vội vàng hát đệm: “Đúng vậy, hơn nữa mình nghe nói trong trường có rất nhiều mèo hoang hay là mèo chạy vào.”
Lâm Hề Trì ôm cái ly, đứng im.
Tân Tử Đan ngồi trên ghế đang lau nước mắt, cũng chậm chạp không đáp.
Hai nhân vật chính không nói gì, hai nhân vật phụ phá vỡ sự ngượng ngừng không thành, lúc này cũng không biết nên nói gì. Trần Hàm do dự một lát, đến ban công cầm chối, dọn mảnh vỡ trên nến.
Nhân hành động này, Tân Tử Đan rốt cuộc nâng đầu, đứng lên, lấy chổi trong tay Trần Hàm, hồng mắt: “Là mình chuyện bé xé ra to…… Thực xin lỗi, mình còn nghĩ rằng là mình làm gì khiến cho mọi ngươi không vui.”
Đợi nửa ngày được câu như vậy, Lâm Hề Trì tức giận rất vui vẻ, nhịn không được câu “Cậu nghĩ thật không có gì sai” liền trở lại chỗ mình.
Giọng Lâm Hề Trì và biểu tình đều không giống bình thường nhẹ nhàng dễ ở chung, trở nên sắc bén lại lạnh lùng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-bo-yeu-tham/1172914/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.