Mưa phùn gió nhẹ làm mấy cánh hoa xoan rơi rụng. Thị nữ của Lệ Gia các đẩy cửa sổ ra, tiếng trẻ con cười khanh khách từ phía mặt nước truyền đến. 
Đêm qua Tĩnh vương nghỉ ở chỗ vương phi, sáng sớm dậy đã sang thư phòng. Giữa đường bỗng nghe có tiếng cười đùa của Tuế Quan trong Lệ Gia Các, lòng ông dâng niềm vui sướng, bước vào phòng thì thấy bọn thị nữ trải một tấm thảm nỉ xuống dưới đất, cổ tay bụ bẫm của Tuế Quan đeo chiếc vòng tay vàng, trên người mặc cái yếm đỏ thẫm, trộm vía rất ngây ngô khả ái, hệt như Quan Âm đồng tử trên tranh Tết. Giờ phút này, thằng bé đang ngồi trên thảm nỉ nghịch quả su su, thấy Tĩnh vương đến, nó ê a quơ quơ hai tay. 
Búi tóc của Tiết phu nhân hơi rối, lệch sang bên, bà chỉ choàng một chiếc áo nhẹ nhàng, biếng nhác ngả người tựa vào giường nhỏ trông Tuế Quan nô đùa ầm ĩ. Vẻ mê man xuất thần in trong đôi mắt bà, bắt gặp Tĩnh vương, sóng mắt bà xao động, tràn đầy mong đợi liếc nhìn Tĩnh vương. 
"Cha đến rồi đây." Tĩnh vương bồng Tuế Quan lên, âu yếm vuốt ve khuôn mặt đứa nhỏ, nhìn sắc mặt chất chứa ưu sầu của Tiết phu nhân, "Tuế Quan ngoan quá, mới sáng sớm đã dậy rồi, có phải đêm qua quấy mẹ không hả?" 
Có một lá thư nhét trong ống tay áo Tĩnh vương, là thư khẩn cấp mấy hôm trước Vương Phù gửi tới từ Cam Châu. Thư viết Lý Vị đã đuổi theo Xuân Thiên ra Ngọc Môn qua, đi đến Y Ngô. 
Sau khi đọc xong, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-bac-xuan-thien-thu/874313/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.