Đã là ngày thứ ba kể từ lúc đến sa mạc Mạc Hạ Diên. 
Tất cả móng của các con la đều được quấn một lớp lông thú dày phòng ngừa cát chảy. Mặc dù vậy, vẫn có vài con la bị bỏng do nhiệt độ của cát chảy quá cao. Có một con la già bị gai lạc đà cắt vào móng trước. Cát độc của đất nhiễm mặn thâm nhập vào miệng vết thương, cho đến khi chủ nhân phát hiện thì móng trước đã mưng mủ thối rữa. 
Không có thuốc trị thương, đi đường mấy ngày liền không được nghỉ ngơi, lại thiếu đồng cỏ và nguồn nước, những ngày này con la già hiển nhiên không chịu nổi con đau giày xéo, móng trước bước từng bước khập khiễng, liên tục kêu rên ầm ĩ. 
Chủ nhân của nó biết con la già của mình không thể ra khỏi Mạc Hạ Diên, nên đã thôi cho nó ăn uống, có ý định bỏ lại con la ở sa mạc đây. Móng trước của nó cứ rỉ mủ lẫn lộn cùng máu, đi đến đâu là vệt máu in xuống cát đến đấy, dẫn dụ một đám ruồi muỗi tới bu xung quanh. Nhưng con la già như thể thấu hiểu nhân tính, nó vừa bước tập tễnh vừa thống khổ hí than, chân trước có đau cỡ nào cũng theo sát thương đội không rời nửa bước. 
Mọi người hành tẩu trong sa mạc đã mệt mỏi rã rời, cứ tiếp tục nghe con la già gào thét ngày đêm thì quả thật chẳng ai chịu đựng nổi. Chủ nhân dứt khoát rút con dao nhọn ra, hai mắt đỏ quạch đi đến gần nó, vuốt ve con la già: "La già ơi la già, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-bac-xuan-thien-thu/874312/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.