Ánh hoàng hôn đã dần tắt trước màn đêm đen, hai người trước bờ biển dài nắm chặt tay nhau dạo bước đi trên bờ biển dài thênh thang này. Bóng hình và dấu chân cùng sánh đôi, không hề có chút khoảng cách nào.
Mỹ Nguyệt vui vẻ cười mãi từ nãy đến giờ. Cô đã mong đợi ngày này từ bao giờ rồi nhỉ? Chỉ nhớ là rất lâu rồi, lâu đến nỗi bản thân cô không thể nhớ nổi, chỉ coi nó thành một ước mơ mà bản thân mong mỏi. Cô bây giờ đã làm được rồi. Anh đang ở ngay cạnh cô, nắm tay cô và bước đi cùng cô trên con đường này.
Hai bàn tay đan chặt như được dính vào nhau, không có ý định buông ra. Diệp Chính Thần nhớ lại hình ảnh Mỹ Nguyệt chạy đến bên mình mở lòng đến bất ngờ như vậy thì khoé môi bất giác nâng lên, nhìn cô với ánh mắt dịu dàng và yêu thương. Có lẽ cô không biết anh đã đợi ngày này rất lâu rồi, thật may là cô đã đồng ý ở bên anh.
Hai người đang thong thả bước đi trên nền cát trắng, điện thoại Diệp Chính Thần bỗng reo lên, anh lấy điện thoại ra nghe, là Huyền Thanh gọi đến.
Mỹ Nguyệt chỉ thấy anh ừm nhẹ mấy tiếng là cuộc điện thoại đã kết thúc rồi, khác hẳn với khi anh và cô nói chuyện với nhau. Đây gọi là phân biệt đối xử đây mà.
Cô vừa nghĩ vừa tự cười một mình. Diệp Chính Thần nghe xong điện thoại thì thấy cô đang cười, cũng cười theo mà hỏi.
"Em cười gì vậy?"
Mỹ Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-anh-the-gioi-tran-ngap-may-man/3730978/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.