Hơi thở theo từng nhịp chạy mà trở nên nặng nề hơn, Mỹ Nguyệt cuối cùng cũng nhìn thấy anh. Dáng người thân thuộc và ánh mắt dịu dàng ấy khiến bao cảm xúc nhớ nhung trong lòng cô trào dâng đến tận ngực
Cô chạy đến chỗ anh, không kịp khống chế lực mà người có hơi nghiêng ngả. Anh ôm lấy hai tay cô để cô tựa vào mình, để cô ổn định nhịp thở, lau mồ hôi cho cô.
Mỹ Nguyệt ngại ngùng, nhìn lên khuôn mặt dịu dàng của anh, ngập ngừng hỏi.
"Anh... đến từ bao giờ vậy ạ?"
Diệp Chính Thần mỉm cười, vuốt lọn tóc qua vành tai cô, nhẹ nhàng nói.
"Sáng nay. Muốn cho em bất ngờ. Thế nào? Bất ngờ không?"
May là không phải vì cái đoạn ghi âm kia. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhìn Diệp Chính Thần cứ nhìn mình mà cười kia, cô ngại ngùng gật đầu.
"Dạ."
Diệp Chính Thần thấy cô đột nhiên e thẹn khác hẳn giọng nói mà anh được nghe trong đoạn ghi âm Huyền
Thanh gửi thì bật cười. Mỹ Nguyệt thắc mắc, cảm giác có điều không hay, hỏi anh.
"Anh cười gì ạ?"
Anh xoa đầu cô, cúi mặt sát xuống gần cô nheo mắt nói.
"Hừm... chỉ là thấy dáng vẻ này của em và lời nói hùng hồn sáng nay có chút không hợp."
Anh quả nhiên nghe được rồi. Aaaaaaa.... Có còn để cho cô sống nữa không vậy? Cứ nhất thiết phải nói ra như vậy á hả?
Cô ôm mặt, ngại đến mức không còn lời nào diễn tả được, quay mặt ra đằng sau, không dám nhìn anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-anh-the-gioi-tran-ngap-may-man/3730974/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.