Con đường về nhà hôm nay hình như dài hơn bình thường. Mỹ Nguyệt chú tâm ăn bánh, cố gắng không để ý tới sự tồn tại của Diệp Chính Thần, không cho anh có cơ hội thả thính mình. Cái điều này thật sự không tốt cho tim mạch chút nào.
Đến nhà họ Lâm, Mỹ Nguyệt cũng đã ăn xong bánh, quay qua chào anh đế đi vào.
"Tạm biệt anh."
Vẻ mặt Diệp Chính Thần hình như muốn nói gì đó, anh vừa ngập ngừng vừa lo lắng, đúng là một biểu cảm hiểm có. Mỹ Nguyệt đột nhiên muốn trêu anh, cô cố tình không để ý, đứng ra ngoài, giả bộ định đi thật. Lúc này Diệp Chính Thần mới nhanh chóng bước ra ngoài theo cô, nắm nhẹ lấy cổ tay cô, giọng trầm thấp hỏi.
"Tuần sau... anh vẫn đưa em đi học được không?"
Mỹ Nguyệt có chút bất ngờ.
Vậy là từ nãy giờ anh lo lắng là muốn hỏi cái này đó hả? Một vẻ mặt lúng túng đầy mới mẻ của Diệp Chính Thần lần đầu tiên cô nhìn thấy. Có chút thú vị.
Cô mỉm cười, cố tình trêu chọc anh.
"Mmmm... tuần sau bố em nói đưa em đi học rồi..."
Khuôn mặt Diệp Chính Thần lập tức buồn thiu, bàn tay đang nắm cổ tay cô cũng khẽ nới lỏng, hình như anh thật sự cảm thấy mất mát và thất vọng nhiều lắm. Mà Mỹ Nguyệt bên này lại cảm thấy anh như này có chút đáng yêu, muốn trêu anh hơn nhưng thôi, để cho anh thoải mái đi về đi.
Mỹ Nguyệt mỉm cười tinh nghịch.
"Đùa anh thôi ạ. Tuần sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-anh-the-gioi-tran-ngap-may-man/3730972/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.