Gần khách sạn là bãi biển trong xanh và rộng lớn, dọc bờ cát trắng còn có các quán hàng của người dân địa phương, khá giống với quê hương của bà nội nhà họ Lâm hôm trước vừa đi qua. Huyền Thanh vui vẻ chạy ngay tới các gian hàng ngắm nghía, ở đây bán rất nhiều đồ hải sản đặc trưng của vùng biển này, đồ lưu niệm, quán ăn,...
Cả bốn cùng đi dạo các quầy bán một lúc cũng không thấy hết, người thì càng lúc càng đông, Mỹ Nguyệt đã có chút khó chịu rồi, Huyền Thanh thì vẫn sung sức, kéo theo Trương Hoàng Nguyên chạy nhảy khắp nơi. Mỹ Nguyệt chỉ đành thở dài bước chậm theo sau.
Diệp Chính Thần để ý thấy bước đi của cô có vẻ chậm hơn, nhận ra ngay cô không thoải mái trong người, bèn cúi nhẹ đầu xuống hỏi.
"Em có muốn đi dạo trên biển không?"
Mỹ Nguyệt quay qua thấy anh từ lúc nào đã đứng cạnh cô, một dáng vẻ bảo vệ cô tránh va chạm phải người khác. Anh nhận ra cô thấy khó chịu khi ở đây rồi sao?
Cô cười tươi gật gật đầu.
"Da, muon a."
Thế là nhóm bốn người chia thành hai đội nhỏ. Huyền Thanh và Trương Hoàng Nguyên vẫn tận tâm khám phá các gian hàng, Mỹ Nguyệt với Diệp Chính Thần tách ra đi dạo trên bờ biển cát trắng.
Bờ biển nơi đây cũng đẹp giống như ở quê bà nội của Mỹ Nguyệt vậy, rộng lớn, xanh mướt cùng một màu với bầu trời. Bây giờ đã là trở về tối, rất nhanh hoàng hôn sẽ buông xuống. Cánh chim hải âu bay dập dờn ngay trên đỉnh đầu, tạo một khung cảnh rất đẹp, rất mỹ lệ.
Mỹ Nguyệt nhìn những cánh hải âu bay dập dờn ấy, trong lòng có chút ngưỡng mộ chúng, nhìn chúng thật tự do và hạnh phúc. Cô tự hỏi bản thân mình bây giờ đã được như chúng hay chưa.
Bàn tay Diệp Chính Thần bất ngờ đưa ra trước mặt cô. Anh mỉm cười nhìn cô rồi nhẹ nhàng nói.
"Thấy em hình như rất thích chim hải âu đang bay kia, đây là chút bánh mì mà chúng thích, em có thể thử cho chúng ăn."
Mỹ Nguyệt nhận lấy đống vụn bánh mà anh đưa, đôi môi bật cười tươi tắn.
Đám chim hải âu nhanh chóng bay đến ăn bánh trên tay của cô. Những đôi cánh trắng càng ngày càng dồn dập.
Mỹ Nguyệt vừa vui vẻ cho chúng ăn vừa có chút sợ hãi chúng đến càng ngày càng nhiều, Diệp Chính Thần đưa cánh tay chắn trước mặt cô để không bị cánh chim của hải âu đập vào mặt. Anh vẫn là cẩn thận như vậy.
Sau một hồi ăn sạch thức ăn trên tay Mỹ Nguyệt, đám chim hải âu cũng bay đi. Mỹ Nguyệt nhìn theo chúng bất giác nói ra suy nghĩ của mình.
"Trước đây, ông nội và bố mẹ em không muốn để em lại gần biển."
Ánh mắt Diệp Chính Thần khẽ dao động nheo lại.
"Tại sao?"
Mỹ Nguyệt quay đầu lại nhìn anh, nở nụ cười tươi.
"Chỉ là họ cảm thấy biển khá nguy hiểm thôi ạ. Em cũng đâu có biết bơi đâu ạ."
Biết cô đang giấu mình chuyện nhưng anh cũng không gặng hỏi nữa, thuận theo lời nói của cô mà nói tiếp.
"Anh dạy em nhé."
Mỹ Nguyệt nghe được câu nói chắc nịch của anh thì bật cười, suy nghĩ.
"Anh dạy em ạ? Chỉ là bây giờ em muốn học cũng không học được."
Thấy Diệp Chính Thần thắc mắc, cô giải thích cho anh nghe về chuyện mình sẽ theo thầy Quang học đàn vào tháng sau, chuẩn bị cho cuộc thi trong nước. Kể xong chuyện về cuộc thi, cô nhớ ra bèn kể tiếp.
"A, đúng rồi, thầy Quang có một cậu con trai, tên là Tô Trịnh Thanh, kém em một tuổi, bài nhạc cậu ấy soạn quả thật rất hay, kỹ năng đàn cũng khá tốt."
Nghe Mỹ Nguyệt khen lấy khen để Tô Trịnh Thanh, Diệp Chính Thần cảm thấy khá khó chịu, cứ thế bước thẳng, như không muốn để ý đến cô nữa. Mỹ Nguyệt thấy vậy thì hiểu ra, cũng không để ý anh mà quay người đi hướng khác. Để xem ai chịu đựng lâu hơn nhé.
Thấy cô không đuổi theo mình, Diệp Chính Thần quay lại thì thấy cô đã quay người đi từ bao giờ, không thèm để ý anh. Bước chân anh nhanh chóng, vội vàng muốn đuổi kịp người con gái trước mặt mình, không muốn để cô lại đột nhiên biến mất như năm năm trước nữa.
Hình như cái đuôi của anh không giấu được nữa rồi.
Cả hai cười nói qua lại trên bãi cát trắng, dưới ánh hoàng hôn, trước đại dương mênh mông. Thời gian lúc này như muốn ngừng đọng lại, chỉ còn hai người đang tận hưởng khoảnh khắc được ở cạnh nhau.
Tách...
Tiếng máy ảnh đột nhiên vang lên khiến cả Mỹ Nguyệt và Diệp Chính Thần đều đứng hình, nhìn theo hướng âm thanh vang lên. Một người đàn ông trung niên cầm theo máy ảnh giơ lên chụp còn chưa kịp hạ xuống. Thấy cả hai người mình chụp cùng quay ra nhìn, ông hạ máy ảnh xuống cười ngượng ngùng, rồi lên tiếng nói trước để tránh hiểu lầm.
"Hai đứa đừng trách chú nhé. Chú chỉ là thấy hình ảnh hai đứa chơi đùa với nhau đẹp quá nên chụp lại thôi. Chú đưa hai đứa ảnh chụp nhé."
Cả hai nhìn nhau hiểu chú ấy không có ác ý, bèn tiến lên nhận lấy tấm ảnh.
Tấm ảnh chụp rất đẹp, khung cảnh đẹp, cả hai người cũng đẹp. Mỹ Nguyệt nhìn bản thân trong tấm ảnh, thì ra lúc ở cạnh anh ấy cô có biểu cảm như vậy. Một biểu cảm hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Diệp Chính Thần nhìn tấm ảnh mà cô đang cầm lại chỉ chăm chú nhìn vào một mình cô, không để ý ai khác. Khoé môi anh mỉm cười khi thấy cô vui vẻ ngắm nhìn tấm ảnh của hai người, tâm trạng không thể nào tốt hơn.
Mỹ Nguyệt ngắm bức ảnh một lát, rồi ngẩng đầu lên cảm ơn chú đã chụp ảnh cho hai đứa, chào tạm biệt chú rồi lại tiếp tục ngắm nhìn ảnh trên tay.
Diệp Chính Thần thấy vậy thì phì cười.
"Thích vậy sao?"
Mỹ Nguyệt chăm chú nhìn tấm ảnh, gật gật đầu theo mà không để ý anh đang cười trêu ghẹo bên cạnh. Cô nheo mắt lại, phùng má lên hỏi lại.
"Lẽ nào anh không thích sao ạ?"
Diệp Chính Thần xoa xoa đầu cô mỉm cười.
"Um, anh cũng thích."
Cái người đàn ông này, một ngày không đặt bẫy cho cô thì ngứa miệng đúng không?
Mỹ Nguyệt biết mình không nói lại anh, cầm theo tấm ảnh để vào trong túi xách, lên tiếng chắc nịch.
"Anh thích thì trở về em sẽ photo cho anh một tấm."
Diệp Chính Thần thấy cái vẻ kiêu ngạo, tự đảm bảo của cô thật sự rất đáng yêu, bật cười xoa đầu cô, khuôn mặt anh hiện lên trên nền trời khi hoàng hôn xuống đạt vẻ đẹp nhan sắc cực cao. Anh nhẹ nhàng nói.
"Um, cảm ơn em."
Cứ như này bảo cô làm sao mà không rung động cho được? Cái vẻ mặt và sự dịu dàng này đâu phải đi đâu cũng có, đúng là hại tim mà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]