Không gian yên ắng ở đây như ngưng đọng, chỉ có tâm trí của ông nội Nghĩa đang dào dạt nhớ nhung người mình yêu. Ông nhìn tấm ảnh, vuốt ve mãi, lưu luyến không muốn rời đi, khoé môi mỉm cười dịu dàng. Không một lời nói, chỉ là những hành động rất đơn giản, đã đủ thấy tình cảm mà ông dành cho bà nội nhiều đến nhường nào.
Ông cụ nhẹ nhàng nói.
"Lan à, anh đưa đứa bé ấy đến gặp em đây."
Nói rồi, ông vẫy tay gọi Mỹ Nguyệt đến cạnh mình, giới thiệu với bà nội.
"Lan, đây là Nguyệt, là đứa trẻ anh từng kể với em. Con bé đã chính thức là cháu gái chúng ta rồi."
Lời giới thiệu ngắn gọn, không quá rườm rà, nhưng thấy được tình yêu thương mà ông dành cho cháu gái mình.
Mỹ Nguyệt mỉm cười, cũng quỳ một chân xuống cạnh ông, nhìn vào bức ảnh của bà nội, nhẹ nhàng nói.
"Cháu chào bà ạ. Bà nội... cháu có thể gọi bà như vậy không ạ? Cháu là Lâm Mỹ Nguyệt ạ."
Ngừng lại đôi chút ngẫm nghĩ điều gì về quá khứ, Mỹ Nguyệt mới lại tiếp tục nói.
"... Cháu của trước đây chỉ là một đứa trẻ không ai cần, vô cùng xui xẻo, đen đủi đến mức không ai dám lại gần đứa như cháu..."
Một lời này nói ra khiến người lớn người trẻ đứng đây một phen chua xót trong lòng, muốn ngăn cô ngừng đem vết thương của mình ra, nhưng bị Lâm Quốc Nghĩa ngăn lại. Mọi người im lặng lắng nghe lời Mỹ Nguyệt.
"Là Thanh đã đưa tay ra nói chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-anh-the-gioi-tran-ngap-may-man/3730960/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.