Lâm An Hoài và Tần Chính Minh không hổ là những đứa con ghẻ, chắc sớm ra ngoài đảo hoang định cư mất. Hai người quay qua cầu cứu anh cả Lâm Nam.
Sau một hồi thể hiện kỹ năng của mình, Lâm Nam cho ra những tấm ảnh lung linh về hai cô nàng. Quả nhiên người làm nghệ thuật nó phải khác. Lâm Nam chụp ảnh cho hai cô em gái mượt mà đẹp đẽ như đi chụp ngoài studio, không thể chê vào đâu được.
Huyền Thanh và Mỹ Nguyệt hứng khởi phát hiện ra một tài năng mới, đáng được công nhận của ông anh mình, khen nấy khen để. Thế là địa vị trong nhà của Lâm Nam được nâng lên một tầm cao mới, còn hai người kia chỉ biết nhìn nhau, cúi đầu hưởng trọn cái lạnh trong ngôi nhà này.
Giao thừa gần kể, chỉ còn mấy phút nữa là đếm ngược, một năm mới sắp bắt đầu. Mấy người Mỹ Nguyệt lúc này vẫn còn nhốn nháo, cãi cọ vì bức ảnh này đẹp, tấm ảnh kia xấu. Bỗng điện thoại Mỹ Nguyệt reo lên.
Là Diệp Chính Thần...
Sao anh ấy lại gọi đến? Giờ này anh ấy không phải nên đón giao thừa với người nhà sao?
Mỹ Nguyệt ngơ người mất mấy giây mới lướt ngón tay qua màn hình, đầu dây bên kia đã nhanh chóng vang lên tiếng nói trầm ấm quen thuộc.
"Alo."
Giọng nói mà cô vốn nhớ nhung thì ra vẫn trầm ấm và dịu dàng như vậy. Cô nhẹ nhàng cất giọng trả lời anh.
"Dạ, em nghe ạ."
Tiếng nói mềm mại như bông khiến trái tim Diệp Chính Thần nhũn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-anh-the-gioi-tran-ngap-may-man/3730955/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.