Trời đất chia làm ba phần, trên trời có thiên thần thanh thuần, mặt đất có chúng sinh và ở nơi tận cùng của thế giới là nơi cư ngụ của ác quỷ tăm tối.
Chiến tranh không ngừng, phân chia không dứt, ác quỷ vì muốn lên mặt đất mà mưu tính nhiều năm, thiên thần vì bảo vệ chúng sinh mà không ngừng đấu tranh chống lại ác quỷ. Sinh linh lầm than, khắp nơi tràn ngập thi thể, máu đỏ chảy thành sông, tiếng khóc than ai oán vang vọng cả ba cõi.
Thiên thần đứng đầu - thánh mẫu, bên dưới đều là các tín đồ được người ưu ái gọi là các đứa con của người, thiên thần. Ác quỷ có chúa tể cùng những thuộc hạ của hắn, với sức mạnh hắc ám mà không con người bình thường nào có thể chống lại. Duy chỉ có sức mạnh tịnh hóa của các thiên thần mà thánh mẫu ban cho, mới có sức mạnh đối chọi lại sự đen tối ấy.
Chính vì sự kìm hãm lẫn nhau của hai phe thiên thần và ác quỷ, thế giới tạm thời có được khoảng thời kỳ yên bình.
Mọi sinh linh trên mặt đất bắt đầu sinh sôi nảy nở, cùng chung hưởng thụ thời gian tươi đẹp không biết bao giờ sẽ kết thúc này.
Thế rồi... một sự kiện đã khiến tam giới rơi vào khủng hoảng lo lắng thế giới đen tối của ác quỷ sẽ xâm chiếm thế giới, báo thù thiên giới, diệt sạch nơi chúng sinh ngụ cư. Tam giới bắt đầu mất đi sự cân bằng khó khăn lắm mới có được, nháy mắt rơi vào hỗn loạn khi đứa con đầu tiên của thánh mẫu rơi vào tay của chúa tể loài ác quỷ.
Trong một không gian xa xăm, nơi tận cùng của thế giới, nơi ánh mặt trời cũng nhỏ nhen không chịu chiếu tới, nơi đây bao phủ một mảng đen tối.
Chúa tể ngồi chễm chệ, ung dung chống tay lên cằm trên ngôi toạ của hắn, nhìn xuống vị thiên thần trắng toát đang quỳ dưới nền sảnh kia, ánh mắt không hề sợ hãi mà nhìn hắn với đôi mắt trong veo.
Đám thuộc hạ của hắn đứng hai bên đang sôi nổi vừa vui mừng vừa hứng khởi thảo luận nên kết thúc cuộc đời của vị thiên thần là cô như thế nào. Nhưng ánh mắt của cô vẫn luôn dính chặt lên người hắn, một đôi mắt kiên định, chuyên chú không chút tạp chất.
Đám thuộc hạ ngày một ồn ã muốn xử lý thiên thần, hắn nhíu mày lại, toả ra khí tức áp đảo khiến lũ thuộc hạ quỳ rạp xuống. Trong sảnh bỗng chốc im bặt, tiếng thở cũng bị thu liễm lại đến mức nhỏ nhất, không tên nào dám chọc giận chúa tế.
Hắn nhìn sâu vào đôi mắt của thiên thần, giọng lạnh như băng cất lên:
"Cô... không sợ ta sao?"
Đám thuộc hạ quỳ dưới đất không hiểu sao chúa tể lại nói vậy, thân thể tuy run rẩy vì sức mạnh của chúa tể nhưng đôi mắt vẫn gắng ngẩng lên để xem chuyện.
Thiên thần cười nhẹ, đôi mắt chớp nhẹ, nhìn hắn như muốn kiểm tra lại để trả lời câu hỏi của hắn.
"Sao tôi lại phải sợ người đẹp trai như ngài chứ?"
Câu nói khiến cả đám thuộc hạ hết hồn một phen. Chưa ai dám bàn luận về chúa tể của chúng, trong lòng đinh ninh thiên thần này chết chắc rồi. Chúa tể chắc chắn sẽ chém phăng đầu cô ta vì dám bàn luận một vị vua vĩ đại như ngài.
Chúa tế nghe xong, ngạc nhiên mất một lát, miệng bắt đầu không giữ được, cười lớn, đứng dậy và bước tới trước mặt cô. Hắn ngồi xuống, tiến sát lại hơn nhưng cô vẫn không hề sợ hãi, vẫn nhìn hắn như thể hắn không phải chúa tể. Hắn lại mỉm cười, nâng nhẹ cằm cô lên rồi ngắm một lúc, đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm kia của cô, nó là đôi mắt đẹp nhất từ trước tới giờ mà hắn từng nhìn thấy.
Nhìn ngắm một lúc, hắn đứng dậy, quay lưng lại phía cô, ra lệnh.
"Đưa cô ta tới Nguyệt cung."
Câu nói vừa buông ra, đám thuộc hạ đã bất chấp chịu đựng sự sợ hãi, lên tiếng phản đối.
"Chúa tể, ngàn vạn lần không thể được, cô ta là một thiên thần, không thể để cô ta ở Nguyệt cung được ạ."
Thiên thần không hiểu chuyện gì. Nguyệt cung mà hắn nói rốt cuộc là gì mà đám hạ thần lại phản ứng dữ dội như vậy? Lẽ nào nó rất quan trọng sao? Cô không hiểu gì hết, chỉ im lặng nghe đám hạ thần xung quanh thi nhau chỉ trích cô và khuyên nhủ chúa tể của chúng.
Chúa tể liếc một ánh mắt đỏ lừ như cảnh cáo, tất cả lại lần nữa im lặng. Quả nhiên là người đứng đầu ác quỷ, quyền lực áp đảo tuyệt đối.
"Đây là mệnh lệnh."
Hắn chỉ buông lại câu nói lạnh băng ấy rồi biến mất trước sự phẫn nộ của đám hạ thần và sự khó hiểu của thiên thần.
Cô được người hầu đưa về một căn phòng nằm ở phía đông của tòa nhà, một căn phòng thoáng mát, rộng rãi, bố trí đơn giản nhưng cô khá thích vì ban công rộng lớn, từ đây có thể nhìn được toàn bộ quỷ giới. Cô ngắm nhìn nơi đây một lúc rồi đưa ra một quyết định.
Trong thành phố của nơi đây không có quá nhiều người đi lại nhưng không khí hình như có chút khác so với cô tưởng tượng. Cô khoác một chiếc áo choàng đen, che đi mái tóc trắng muốt, đặc trưng của thiên thần, dạo quanh khu chợ phố, cô phát hiện người dân ở đây không ra ngoài quá nhiều nhưng mọi người đều rất thân thiện và hòa đồng, mọi người ở đây chắc chắn có dáng vẻ của loài ác quỷ, nhưng cô hoàn toàn không thấy họ ác chút nào.
Khác hoàn toàn so với những gì cô được kể lại, ở trên trời, thiên thần luôn nói quỷ giới là nơi tràn ngập tội ác, đen tối, bẫn thỉu và luôn xảy ra xung đột tranh cãi.
Ngược lại hoàn toàn với những điều ấy, hình ảnh cô nhìn thấy là những người dân đang cười nói, mua bán, những đứa trẻ chạy đùa với nhau với sự trách cứ của người lớn,... Khung cảnh không khác gì với nơi con người bình thường sinh sống.
Đây là một quỷ giới hoàn toàn khác. Vậy tại sao? Tại sao không ai biết về điều đó? Tại sao mọi người lại luôn cho rằng ác quỷ luôn xấu xa và đầy tội ác?
Đi được một lúc, cô nhìn thấy một cánh đồng cỏ rộng lớn, ở đó có một tòa nhà không quá to nhưng có rất nhiều trẻ con xung quanh đó đang chơi đùa với người nào đó. Cô quyết tâm tiến lại gần xem thử.
Lại gần cô ngạc nhiên khi nhận ra đó là chúa tể. Hắn không ngờ lại ở đây. Cô thấy một chúa tể loài quỷ cao thượng lại đang chơi đùa vui vẻ với một đám quỷ nhỏ, hình như rất vui vẻ, và hình như nó đã xảy ra rất nhiều lần.
Bỗng một đứa nhỏ nhìn thấy cô đang đứng nhìn từ xa, chạy lại gọi chúa tể, rụt rề nấp sau lưng hắn, chỉ dám thò nửa cái đầu ra tò mò.
Cô thấy không dấu được nên đã bước tới gần, chào nhỏ đám nhỏ. Thấy cô lại gần, đám nhỏ luống cuống sợ hãi, tất cả theo bản năng trốn đằng sau chúa tế. Cô muốn chơi cùng đám nhỏ. Không vì bất cứ lý do gì, cô chỉ cảm thấy chúng rất đáng yêu, dù chúng có là loài quỷ mà từ trước tới giờ cô được nghe được dạy là độc ác, cô vẫn muốn chơi cùng chúng.
Cô đặt tay lên mặt đất, nhắm mắt lại rồi cả đồng cỏ bỗng sáng bừng, nở đầy hoa đủ sắc màu. Đám nhỏ thấy vậy thì ngạc nhiên hét lên vui sướng, sợ hãi chạy biến đi mất, chạy nhảy khắp nơi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]