Tình cảm gia đình lúc đầu họ mang đến cho Mỹ Nguyệt có chút xa lạ và nặng nề, nhưng giờ đây, nó tràn ngập ấm áp và hạnh phúc, đến mức cô không kìm được nước mắt mà khóc như đứa trẻ mới lớn.
Vòng tay ôm chặt của Lý Thục An vẫn đều đều vỗ về, khiến Mỹ Nguyệt như được thoải mái hơn, rồi lại càng khóc lớn hơn, gột bỏ đi những ký ức, những lo lắng trong tâm trí, chỉ còn là một đứa bé ôm chặt lấy người mẹ đang yêu thương an ủi mình.
Lý Thục An không ngừng dỗ dành, an ủi Mỹ Nguyệt, Lâm Thịnh bên cạnh Lý Thục An cũng nhẹ nhàng xoa đầu cô, mọi người trong nhà lúc này đều muốn vỗ về để cô ngừng khóc, nhưng cũng muốn cô khóc hết đi những buồn tủi trong lòng.
Huyền Thanh ở một bên trêu chọc để làm tan đi bầu không khí ảo não này.
"Nguyệt à, đừng khóc nữa, khóc nữa là nhà mình ngập luôn đó."
Mọi người cười phá lên vì câu trêu đùa của Huyền Thanh, Mỹ Nguyệt cũng phì cười, dừng khóc lại, lấy tay lau nước mắt, giọng khàn khàn vì đã khóc nhiều.
"Ông nội, chú, dì, cảm ơn mọi người ạ."
Lý Thục An cũng lau nước mắt cho Mỹ Nguyệt, mỉm cười nói.
"Nguyệt à, chúng ta định thêm con vào hộ khẩu, con cũng đồng ý rồi đúng không. Con nên gọi chúng ta là gì nhỉ?"
Đúng vậy, giờ cô là con gái của họ rồi, họ sẽ chính thức là người nhà của cô.
Những cách xưng hô Mỹ Nguyệt đã rất lâu rồi chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-anh-the-gioi-tran-ngap-may-man/3730826/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.