Đến cuối buổi học, ngồi ăn sáng trên ghế đá của sân trường, nghe Huyền Thanh kể lại, Mỹ Nguyệt mới tiếp thu lại được tình hình lúc sáng, vụ cá cược với Liên Kỳ. Mỹ Nguyệt cười khoái chí.
“Hahahaha… Liên Kỳ này đúng là… ngu hết thuốc chữa mà.”
Huyền Thanh ngồi cạnh tự hào vênh mặt.
“Đúng chứ, lần này cô ta toi chắc rồi.”
Hai đứa ngồi cười chảy nước mắt vì sự ngu ngốc của Liên Kỳ. Mỹ Nguyệt cố gắng ngừng cười, quay sang hỏi Huyền Thanh.
“Nè, piano ở nhà còn để đó không? Tao muốn qua tập lại một lúc.”
Huyền Thanh hưng phấn.
“Còn chứ. Qua đi, mẹ tao bảo nhớ mày lắm đó. Bố cũng vừa mới đi công tác về sáng nay đó.”
Mỹ Nguyệt mắt sáng long lanh.
“Thật sao? Thế chiều học xong rồi về luôn. Tao cũng nhớ bố Thịnh với mẹ An.”
Khi Mỹ Nguyệt được bố mẹ Huyền Thanh nhận làm con nuôi, họ đã quan tâm và chăm sóc cô rất nhiều, luôn chia sẻ và an ủi cô để cô không cảm thấy cô đơn như trước đây nữa. Họ đối xử với Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh như nhau, dạy Mỹ Nguyệt những thứ cô muốn học, đem đến cho cô những thứ cần thiết. Dù lên đại học năm 2, Mỹ Nguyệt xin ra ở riêng, họ cũng đồng ý mặc dù không nỡ.
Trong lúc Mỹ Nguyệt còn đang hào hứng vì nhanh chóng muốn đến buổi chiều để có thể gặp bố Thịnh mẹ An, Huyền Thanh ngồi bên cạnh lén lút gửi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-anh-the-gioi-tran-ngap-may-man/3721874/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.