Tôi không thể đếm được đã bao nhiêungày kể từ khi Tùng Anh xa tôi.
Nhưng tôi biết, chỉ vừa mới đây thôi,có lẽ do quá nhớ hoặc quá nuối tiếc những tháng ngày chúng tôi đã trải qua màtôi vẫn cố gắng không chấp nhận sự thật, rằng là anh ấy đã lên máy bay và cáchxa tôi hàng nghìn kilomet.
Paris hoa lệ...
Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ vì mộtngười con trai mà phải phá giá bản thân đến kịch sàn như vậy.
Cũng đáng... Tùng Anh là “người củacông chúng”, mọi cô gái đều muốn có anh ấy. Suất học bổng toàn phần sang Pháplà do anh tự kiếm được; trước khi lên đường du học đã làm quản lý kinh doanhmột mạng lưới bán hàng đa cấp ở tuổi 19; hát cực hay và chơi piano cực đỉnh;biết nấu ăn, thậm chí khá ngon. Thế nào? Hình mẫu lí tưởng chưa? Vậy thì tạisao anh đã “từng” là của tôi? Đừng thắc mắc, chính tôi cũng đang đập đầu bồmbộp vào tường mà vẫn chưa có câu trả lời đây...
Đôi khi tôi đứng lặng trước gươnghàng giờ liền, nhìn mình một lượt rồi cười nhạt:
- Mình mà không xấu thì cũng... xinhphết ấy chứ...
Hài hước, nhỉ?
Biết vậy, nên tôi vẫn tự an ủi, rằng: “Người đàn bà tầmthường mới cần nhiều nhan sắc, bởi người đàn ông tầm thường dùng mắt nhiều hơntrái tim”. Thực ra, không phải tôi mờ nhạt, tôi cũng là tác giả củamột số truyện ngắn với một số lượng đông đảo những người yêu mến, có chút cá tínhdở hơi cộng một cái đầu khá nhiều suy nghĩ kiểu lộn ruột... Chỉ là do Tùng Anhquá chói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vi-anh-nghien-em-roi/2990814/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.