Xuân đang cắm cúi tô vẽ bầu trời xanh trên trang giấy. Chỉ có những giây phút hiếm hoi được sống với ước mơ này mới khiến cho Xuân cảm thấy hạnh phúc. Từ cuối năm học lớp sáu, Xuân đã phát hiện ra thiên phú của bản thân sau một cuộc thi vẽ của trường trung học cơ sở.
Năm ấy, tranh của Xuân vẽ bất ngờ nhận được giải ấn tượng. Lần đầu cô cảm thấy niềm vui thật sự từ tận sâu trái tim, kể từ đó đến nay cũng hơn năm năm, Xuân vẫn duy trì sở thích này và coi nó như nguồn sống.
"Con đang làm cái gì vậy?"
Xuân vẫn đang tập trung hoàn thiện bức tranh nên không chú ý đến bà Hạnh đã xuất hiện sau lưng từ khi nào. Xuân giật bắn mình, cây cọ rơi xuống đất.
Thấy Xuân ngồi thừ người trên ghế không nhúc nhích cũng không trả lời, bà Hạnh tức giận khôn nguôi, ánh mắt bà đỏ ngầu long sòng sọc trông rất dữ dằn, những lời lẽ mắng nhiếc nghiêm khắc vang lên.
"Lại vẽ tranh nữa à, mẹ và bố con đã nói gì con không nhớ đúng không?"
"Bố mẹ cho con ăn học không phải để con vẽ vời những thứ vô nghĩa này, con có não không thế hả?"
"Mau đem vứt hết cho mẹ."
Bà Hạnh vừa nói vừa giật lấy bức tranh đang vẽ dở dang trên giá vứt xuống sàn nhà một cách mạnh bạo. Xuân không kịp đề phòng, cô vừa với tay đón lấy bức tranh nhưng đã muộn mất rồi, bầu trời trong tranh bị rách toạc.
Lòng Xuân tê tái như mất đi cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-xuoc-cua-tuoi-tre/2543518/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.