Tôi được mọi người đẩy ra phòng bệnh, đến lúc chuyển tôi từ băng ca sang giường bệnh y tá nói.
_Y ta: A đỡ dưới chân, tôi đỡ đầu đưa cô ấy sang giường.
_Vũ: Để tự tôi làm.
Vũ khom xuống đưa tay luồng qua cổ và chân bế tôi đặt sang giường bệnh nhẹ nhàng.
Quỳnh đứng đó nhìn thấy Vũ làm vậy thì tay nắm chặt lại, trong lòng vô cùng tức giận nhưng trước mặt Vũ cô ta vẫn cố tỏ ra thương xót tôi.
Quỳnh lại gần nắm lấy tay tôi.
_Quỳnh: Em thấy thế nào rồi. Có còn đau nhiều ko.
Sau lần ngã từ cầu thang tôi đã nhìn rõ bộ mặt của Quỳnh cho nên ko còn ngu ngốc để cô ta lừa nữa. Tôi hất tay Quỳnh ra khỏi tay mình.
_Tôi: Chị ko cần phải giả vờ.
_Quỳnh: Sao e lại nói như thế. Lúc em ngã chị đã rất lo lắng và sợ hãi chỉ biết cầu nguyện cho em bình an.
_Tôi: Haha... Chị cầu nguyện cho tôi sao... Cầu nguyện cho tôi chết đi phải ko... C tránh xa tôi ra đi, nhìn chị tôi thấy thật khinh bỉ.
Vũ nghe Hà nói như vậy thì nhíu mày nói.
_Vũ: Sao cô lại nói như vậy. Cô ấy đã lo lắng cho cô từ nãy tới giờ đấy.
_Quỳnh: Ko sao đâu a... Em hiểu mà... Cô ấy bị mất đi đứa con nên mới vậy... Thôi em nghỉ ngơi đi chị về đây khi khác lại vào thăm em.
Rồi quay snag Vũ nói.
_Quỳnh: A ở lại chăm sóc Hà, em về nhé...
Quỳnh đưa tay lên che
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-xe-do/1873530/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.