Là vô duyên gặp gỡ mới đúng.- Phải, đúng là rất vô duyên.
Đường Nhuệ cuối người đến trước mặt Phó Tuệ Yên mà nói theo lời.
Nhưng thứ mà Phó Tuệ Yên chú ý đến là nụ cười của Đường Nhuệ, ôi má ơi nụ cười đẹp dữ vậy trời.
Tuy rằng khắc khẩu, oan gia nhưng Phó Tuệ Yên vẫn cái tật mê trai bất chấp. Ghét thật nhưng mê nó lại ở một điểm khác.
Cô thôi không suy diễn nữa mà tiếp tục lườm nguýt người ta.
- Hmm… coi như bỏ qua đi, chị đây không so đo với người keo kiệt.
Mọi người “…”
Ý là bỏ qua nhưng vẫn thích mốc méo á đúng không ta. Rồi vậy là … bỏ qua… dữ chưa.
Đường Nhuệ thôi không chấp nhặt với cô gái này nữa, mà anh chuyên tâm trò chuyện với mấy người bạn ngồi cạnh.
Sau khi cả đám tan ra thì mạnh ai nấy về, trước khi Đường Nhuệ ra về anh còn phải hứng trọn một cái trêu chọc của Phó Tuệ Yên. Cô nghịch ngợm mà dẫm lên chân anh bằng đôi bata trắng cô đang mang. Chưa dừng lại ở đó, cô còn khiêu khích anh cơ nữa chứ.
- Òe, cái đồ keo kiệt, khó ưa.
Đường Nhuệ “…”
Anh nhịn, anh không làm gì hết, nay anh phải tu tâm dưỡng tánh lắm mới nói chuyện ổn áp với cái cô gái lanh chanh kia đấy.
- Tạm biệt anh keo kiệt nha, lần sau hẹn không gặp lại.
Phó Tuệ Yên vẫy vẫy tay chào tạm biệt, nhưng cô nào có mấy thiện cảm đâu. Phải nói cô rất chi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-thuong-an/3573058/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.