Không phải chỉ những vết thương chảy máu mới là đau. Đôi khi những tổn thương bên trong không nhìn thấy máu mới thực sự là vết cắt chí mạng.
Đường Di thật sự mệt mỏi vì cứ phải đánh lừa cảm xúc của bản thân. Dù cố ngụy trang đến thế nào thì nụ cười hôm nay trên môi cô vẫn thật méo mó.
Hôm nay vẫn như thường lệ, cha mẹ cô không vui liền đem Đường Di ra mà đánh mắng, nhục mạ.
- Mày, sống trên đời này thật vô tích sự mà.
Giọng nói say xỉn của cha cô vang lên kèm theo đó là cái tát đau điếng dáng lên trên khuôn mặt nhợt nhạt của Đường Di.
Khóe môi Đường Di bật máu, trên khuôn mặt đơn thuần xinh đẹp bây giờ chỉ thấy được sự nhợt nhạt và những vết bầm mới trồng lên vết bầm cũ.
Cô không khóc, nhưng đôi mắt cô đã sớm hiện lên sự thất vọng không lời, đúng hơn là cô cũng chả biết phải làm gì vào lúc này. Vì cái cảnh tượng này nó đã kéo dài suốt mười chín năm rồi.
Mẹ Đường Di từ trong phòng ngủ bước ra bà đanh giọng:
- Ông đánh nó thế thì làm sao mà gả nó sang Âu gia được hả.
Đường Di nghe bà nói mà ngớ người, cô vừa nghe gì cơ, họ muốn gả cô đi ư?
- Bà nói cũng phải, gả nó sang đấy cho rảnh nợ, chứ nhìn mặt là không ưa nổi rồi.
Nói rồi ông một mạch đi về phòng để lại cô và mẹ đứng đó.
- Mày chuẩn bị cho tốt, ngày mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-thuong-an/3573038/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.