Edit: OhHarry
***
“Anh đi đường anh, em đi đường em, nước sông không phạm nước giếng, vậy nhé.”
Tôi đẩy nhẹ cửa vào, Tống Tiêu nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn.
“Ăn cơm thôi ạ.” Tôi ra hiệu bằng khẩu hình.
Tống Tiêu hơi lúng túng gật đầu,vội vàng cúp điện thoại.
Ninh Hi đang ngồi dưới đất tập trung chơi xếp hình khối gỗ, tôi bước tới trước mặt con bé, khom lưng, chống tay lên đầu gối và nói: “Ăn xong lại chơi tiếp nhé?”
Con bé ngẩng phắt đầu lên rồi dang tay về phía tôi với vẻ mặt kinh ngạc, chắc giờ mới phát hiện ra tôi.
“Mẹ ơi!”
Tôi bế con bé dậy: “Đợi anh con về là ăn cơm luôn.”
Ninh Hi dáo dác ngó ra sau lưng tôi rồi hỏi bố đâu.
“Hôm nay bố bận việc ở công ty nên không về ăn cơm được.”
Con bé bĩu môi: “Thế trước khi đi ngủ con lại không được gặp bố à……”
Bố ở nhà thì sợ rúm người, nhưng cứ hôm nào không gặp Tống Bách Lao, con bé lại nháo nhào đòi bố về, bảo nhớ bố lắm rồi, có lẽ là vì tình thân máu mủ ruột rà chăng.
“Thế để sáng mai mẹ kêu bố qua gọi con dậy trước khi đi làm nhé?”
Con bé thở dài như bà cụ non, tỏ vẻ miễn cưỡng chấp nhận.
‘Dạ.” Con bé choàng lấy cổ tôi, ngây ngô nói: “Con sắp lớn tướng rồi đây này, mẹ nhớ dặn bố phải tranh thủ chơi với con nhiều hơn nhé.”
“Con nó nói thế thật à?”
Khi Tống Bách Lao về tới nhà đã là chín giờ tối, Ninh Hi đã lên giường ngủ từ sớm.
“Lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-seo-cu/1790864/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.