Thị trấn A, 12:04 trưa.
Ái Lệ Ly nâng muỗng cơm nhạt nhẽo bỏ vào miệng nhai chậm rì rì. Bữa ăn hôm nay sao mà khô khan quá thể, giống như vừa ăn vừa livestream thực tế trước công chúng vậy. Cũng đúng, toàn thể mọi người đang nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ vì được mỹ nhân quan tâm, nhất là nhỏ bạn Bạch Nhược Cẩm đối diện. Cô nuốt nước bọt, muốn nhanh chân rời khỏi bàn. Nhưng "xúi quẩy" cô không thích thế. Chị ta liên tục đem hết cá, thịt, rau, nói chung có gì là chị ta gắp nấy, đến nỗi bát cô đầy ú ụ hòng câu giờ giữ chân cô.
Tại chị ta, ôi hoàn toàn vô tội mà!
Bà cụ không hiểu nhiều, thấy Ái Lệ Ly ăn rón rén đành lên tiếng.
- Còn nhiều món lắm, các cháu cứ dùng thỏa mái – Bà chủ trọ cười hiền rồi lôi kéo những người khác, phút chốc cô cảm động muốn ôm bà luôn tại chỗ. Cơ mà hành động bà hoàn toàn không hợp những gì bà kể. Bởi có ai thấy bà cụ 78 tuổi nào hăng say một mình nấu đồ ăn cho 17 người chưa? Cả lũ trong lớp gọi bà là siêu nhân luôn, thật hết nói nổi.
Do khi đặt phòng, nhà trọ bao cả dịch vụ ăn uống nên tất cả cùng xuống nhà ăn. Nhà ăn đủ rộng để chứa tối đa 50 người, tuy nhiên vắng khách đã lâu, bàn ghế bám bụi thành ra thanh niên sức dài vai rộng xách khăn lau dọn, tụi con gái phụ bà nấu nướng. Ái Lệ Ly được phen trầm trồ, giờ mới biết Xích Hạ Minh rành việc đứng bếp (trước nay cũng có biết gì đâu),hơn nữa còn rất thuần thục. A, khen là một chuyện, còn chê thì... vẫn chê. Rất rất chê. Xong xuôi cô cố tình lựa chỗ cuối bàn tránh né, chị ta tựa ma tựa quỷ bám dính sau lưng, thấy cô đi đâu là theo tới đó, trưng bộ mặt tưng tưng chả giống ai.
Đảo mắt sang Xích Hạ Minh, miệng chị ta cười hình tam giác phải không??? Cười, cười cái rắm nhà chị! Ái Lệ Ly hận không thể cắn cho chị ta đau điếng, đành nghiến răng ngiến lợi gặm đôi đũa mốc suýt nứt toạc.
- Chị Đức Lí Á – Bạch Nhược Cẩm huých vai con người ngả ngớn bên cạnh – Chị Xích Hạ Minh ấy, xinh ghê!
- Ô, thế chị không xinh à? – Đức Lí Á vờ buồn bã, câu cổ nhỏ lại gần.
- Không, chị vừa xinh vừa ngầu!
Đức Lí Á hếch mặt đầy tự hào, mũi dài thêm chục xăng - ti- mét. Xích Hạ Minh lắc đầu không phản bác. Hách Mạc thì... khỏi phải nói, lạnh nhạt, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến. Kết quả bữa trưa hoa hồng đỏ cùng đầu cỏ tiếp chuyện, Ái Lệ Ly tách biệt thi thoảng gật lắc cho có, Hách Mạc giả câm. Bà chủ trọ xoa đầu cháu trai bên cạnh, mấy vị khách này sôi nổi thật.
Gần 13 giờ chiều, mọi người bắt đầu đứng dậy dọn dẹp.
- Bà ơi, cháu về rồi đây ạ!
Một cậu trai hối hả chạy vào, áo ba lỗ trên người dính đầy bùn đất. Bóng hình cậu ta thấp thoáng qua khóe mắt Ái Lệ Ly, cô liền tự động xoay số đến ảnh chàng thiếu niên trong tấm ảnh Bạch Nhược Cẩm đưa ban sáng.
- Ấy, các cậu là học sinh trên thành phố X về đây nhỉ? – Hỏi thăm bà cùng em trai vài câu, cậu ta quay sang giới thiệu bản thân – Tớ là Dương Tuấn Kiệt, rất vui được làm quen! Món ăn dân dã có hợp khẩu vị các cậu không?
- Hợp, hợp lắm! – Bạch Nhược Cẩm cười tít mắt. Ờ, cái tính mê trai đẹp không bỏ nổi.
Bầu không khí nhộn nhịp hơn hẳn, sự chú ý đổ dồn vào Dương Tuấn Kiệt. Cậu ta không câu nệ hình thức, sớm lấy lòng chủ nhiệm. Ái Lệ Ly nhân cơ hội chuồn khỏi nhà ăn. Bất chợt, cô quay phắt lại. Không rõ vì sao mà lúc nãy cô lên cơn rùng mình, cứ như...
Cứ như sát khí ngập tràn sau lưng.
Chà, vẫn như cũ, chẳng ai để ý đến Ái Lệ Ly. Xích Hạ Minh và hai người bạn của chị ta đang ở trong góc thì thầm qua lại, không lẽ họ mọc mắt lườm cô?
Tự buồn cười vì suy nghĩ ngớ ngẩn, Ái Lệ Ly chà xát tay tạo độ ấm tiếp tục cất bước. Cô đâu biết trong nhóm người kia, thật sự có kẻ nhoẻn miệng đầy man rợn âm thầm quan sát.
========
Ngả lưng vào chiếc giường mềm mại, Ái Lệ Ly mong sao chuyến ngoại khóa kết thúc nhanh nhanh để không gặp Xích Hạ Minh hay kẻ nào liên quan đến chị ta. Mối quan hệ thân thiết? "Oan gia ngõ hẹp" thì có. Cứ gây hiểm lầm, Xích Hạ Minh – đồ xúi quẩy!
Mệt mỏi vì ngồi xe suốt 4 tiếng, cộng với việc ăn cơm cứng nhắc mà sức lực cùng tâm trạng hứng khởi trôi sạch. Cô lăn qua lăn lại trên nệm, kéo chăn trùm kín đầu. Một cộng một là hai, đừng ai gõ cửa làm phiền...
Cốc cốc.
Cầu xong không những không linh còn bị phản ngược là thế nào? Chắc chắn Xích Hạ Minh tới kiếm cô đây. Ái Lệ Ly bịt tai, xem xem chị ta kiên trì bao lâu.
- Chị Ly Ly! Chị Ly Ly!
Khoan, giọng trẻ con á? Ái Lệ Ly lồm cồm bò dậy, lững thững hé cửa thăm dò. Bàn tay nhỏ nhắn bé xíu níu vạt áo cô.
- Em dưới này mà!
- A Cường hả? – Ái Lệ Ly đập tay, xoa đầu em.
Thằng nhóc tên Dương Tuấn Cường tròn 10 tuổi, em trai cậu Dương Tuấn Kiệt. Tính tình ngoan ngoãn tháo vát, xinh xắn, thêm nữa cười lên y hệt anh trai vậy. Lớn mẩm hút gái chứ đùa.
Cậu nhóc gật đầu, nâng dĩa bánh quy nóng hổi đưa cho cô.
- Anh Kiệt bảo cho chị! – Dương Tuấn Cường nhe răng, lộ chiếc răng cửa đen thui – Ảnh nhắc chị dưới bếp dư nhiều, chị thích ăn khi nào lấy khi đó ạ!
- Chà, thế chị cảm ơn hai anh em nha! – Cô bối rối nhận lấy dĩa bánh. Ái Lệ Ly thậm chí còn chưa chào Dương Tuấn Kiệt một câu, cậu ta đã tốt bụng nhờ em trai mình đem bánh lên. Công nhận con trai thôn quê thân thiện thật.
Cô lục lọi túi áo, móc ra chừng 5 – 6 viên kẹo ngọt dúi vào tay Dương Tuấn Cường. Cậu nhóc được cho kẹo thích ơi là thích, ôm kẹo chạy đi. Tới gần cầu thang cậu nhóc phanh gấp, quay đầu xòe năm ngón tay vẫy tạm biệt. Cậu lùi dần lùi dần, không nhận ra phía sau có người. Ái Lệ Ly lo lắng hô to định nhắc nhở.
Rầm!
Dương Tuấn Cường đụng trúng Đức Lí Á đang nhảy vọt qua bậc thang ọp ẹp. Cậu nhóc xoa mông, ngẩng đầu lắp bắp xin lỗi. Người bị đụng trúng không hề hấn gì, bám lan can vững vàng. Ái Lệ Ly sợ họ giận, bắt nạt Dương Tuấn Cường nên chạy đến đỡ cậu dậy.
- Nhóc kiểu này có ngày té gãy chân à! – Đức Lí Á trêu chọc, minh họa động tác đi cà nhắc. Hách Mạc lập tức bắt bẻ.
- Xem nết của cậu đi rồi hẵng nói người ta.
- Ỏ, A Mạc để ý tớ nhiều thế sao? – Đức Lí Á lại giở trò ưỡn ẹo khiến Hách Mạc phát ớn, không phải trẻ con còn ngồi đây, nàng sẽ đấm thẳng mặt nó.
Xích Hạ Minh giúp Ái Lệ Ly phủi quần áo cậu nhóc, nhặt kẹo trả cho cậu.
- Lần sau cẩn thận nhé. – Chị dễ dàng xốc nách cậu đặt ở bậc cầu thang đầu tiên. Dương Tuấn Cường lo chị mách lẻo với bà bị mắng, gật đầu cảm ơn song chạy rớt dép.
Ái Lệ Ly dè chừng nhìn Xích Hạ Minh. Sắc mặt chị hình như liên tục yếu đi thì phải. Da trắng phau, người cao ráo mỏng manh hệt tờ giấy, mặc áo dài tay bất kể ngày đêm. Chẳng hề giống trùm Mafia trong phim tí nào...
- Em không lạnh sao? – Xích Hạ Minh khịt mũi, híp mắt hỏi Ái Lệ Ly mặc mỗi áo len, quần dài, dép bông giữa cơn gió hung hãn đầy tuyết.
Cô sực nhớ ra, phản ứng chậm ôm hai tay run lẩy bẩy.
- Chị... Chị không "xử" nhóc ấy đâu nhỉ? – Dẫu muốn chấm dứt cuộc trò chuyện, nhưng Ái Lệ Ly vẫn xác nhận Xích Hạ Minh tha cho thằng nhóc.
- Em nghĩ chị thù vô lí đến thế? – Xích Hạ Minh bất lực vuốt mặt. Sống 26 năm trên đời, trải qua ngàn phong ba mà giận hờn chuyện nhỏ nhặt, rốt cuộc trong mắt cô chị là loại người gì? – Em về phòng kẻo lạnh thêm.
Dứt lời, Ái Lệ Ly xoay lưng không thèm ngoái lại, khóa cửa lạch cạch. Cô ngáp dài, buồn ngủ kinh khủng. Quấn chăn quanh người thành cái kén, cô tự hứa trời sập cũng không chui ra!
Ông trời mới bị bồ đá, buồn nên quyết định phá đám Ái Lệ Ly cho vui.
- Ái.Lệ.Ly!!! – Bạch Nhược Cẩm vứt chìa khóa lên nóc tủ đầu tường, la hét inh ỏi – Cậu dậy ngay!!!
- Trưa trời trưa trật để tớ ngủ! – Ái Lệ Ly cáu kỉnh hét lại.
- Cậu không giải thích cặn kẽ chuyện 3 nữ thần kia thì còn lâu mình mới cho cậu ngủ!! – Nhỏ mở nhạc Rap vặn max volume kề sát chăn. Ái Lệ Ly đành giơ cờ trắng, miễn cưỡng giữ tỉnh táo. Đạt được mục đích, Bạch Nhược Cẩm tràn đầy hi vọng nắm vai cô.
- Tớ nói! – Ái Lệ Ly tặc lưỡi – 300 tệ!
- Ly Ly! Tớ là bạn thân của cậu đó! – Bạch Nhược Cẩm thất vọng xị mặt – Cậu quan trọng vật chất hơn tớ ư?
- Ừ - Cô trả lời tỉnh bơ, túm góc chăn – Không có tiền? Đi ngủ.
Bạch Nhược Cẩm phồng má, nhỏ đâu mang tiền theo. Hết cách, nhỏ giậm chân tự gặm nhấm nỗi buồn. Nhỏ cố tình đặt chuông báo thức nhạc rap, đau tai chết đồ tham tiền kia.
========
Hách Mạc thu dọn đống quần áo vương vãi khắp sàn của Đức Lí Á: giày dép, áo khoác, bao tay, cà vạt, đâu ra khẩu súng nữa thế??? Nàng không dọn đem đi giặt, mà thả thẳng xuống đầu con người ngủ không biết trời trăng mây đất kia. Vài giây trôi, Đức Lí Á ngộp thở vội bật dậy, ai oán gãi đầu.
- A Mạc, tớ đau! – Đức Lí Á nũng nịu, khác hẳn cô nàng ngầu lòi ban nãy.
- Kệ bố cậu, xếp ngay ngắn bãi do cậu bày. Phòng ngủ, không phải chuồng heo.
- Kệ bố tớ chứ có kệ tớ đâu... – Đức Lí Á lầm bầm, chưa dọn mà cài cúc áo sang chỗ Xích Hạ Minh hóng hớt. – Đầu cỏ siêng năng ghê ha?
Xích Hạ Minh nhướng mày, giữ nguyên nụ cười khuôn mẫu. Chị xoay màn hình máy tính, ngoắc tay ra hiệu cho Hách Mạc. Nàng nhíu mi cúi đầu, hai tệp tài liệu đánh dấu màu đỏ nổi bật ám chỉ cần thêm thông tin.
- Dương Tuấn Kiệt và Dương Tuấn Cường... – Hách Mạc thẳng lưng nghi hoặc – Tụi con nít liên quan gì?
- Cậu ghen đến mức điều tra tường tận vậy hả? Đáng sợ quá! – Đức Lí Á cảm thán, rồi im bặt vì đôi mắt vàng vô hồn sâu không thấy đáy.
Xích Hạ Minh nghiêm túc.
À, họ quên bẵng mất quá khứ lẫy lừng năm xưa. Trẻ tuổi - một trong những lí do biến họ thành những kẻ đáng gờm nhất thành phố X nói riêng và cả Trung Quốc nói chung, danh hiệu theo chân họ 8 năm. Nếu khi ấy họ làm được, lũ chân ráo chân ướt bây giờ cũng làm được, đáng tiếc non tay hơn nhiều. Đồng loại cặn bã, qua mặt ai?
Hách Mạc mở laptop riêng, bắt đầu công cuộc hack thông tin cần thiết. Đức Lí Á cẩn thận ghi nhớ địa chỉ trường học, nơi hay lui tới, có bao nhiêu não bộ lưu trữ bấy nhiêu. Xích Hạ Minh trầm ngâm, khép hờ mắt dưỡng thần.
Linh cảm chị chưa sai bao giờ.
Hai anh em đó chắc chắn có vấn đề.
Tbc.