Sơn Chi bất ngờ, không giấu được vui mừng mà cười lên: "Tiểu Mai, cậu khoẻ chứ, tình hình của nước A sao rồi?" 
"Ngày càng loạn lạc rồi Chi ơi, bây giờ mình sợ quá, mình muốn đi về, ở đây không có đồng hương, mình chẳng có dũng khí ở lại nữa Sơn Chi à." 
Cô nàng bèo nheo nức nở. 
"Bình tĩnh nào Tiểu Mai, mình sắp đến chỗ cậu rồi đây, sẽ nhanh thôi, cậu đợi mình thêm mấy ngày nữa thôi, lần này đi còn có hai người bạn của mình nữa, chúng ta sẽ có thật nhiều đồng hương, cậu đừng sợ nữa nhé." 
"Chị Tần sao rồi, chị ấy vẫn còn ở lại cùng với cậu chứ?" 
Tô Tiểu Mai ngưng khóc, lau lau khoé mắt bị sưng bầm, nén cơn buồn tủi nói: "Mấy hôm trước trong lúc chạy khỏi nơi bị nổ bom, chị ấy bị cây đè lên chân, đến giờ vẫn còn nằm trên giường." 
"Còn cậu, không sao chứ?" Câu trả lời làm cho cô nôn nóng sốt ruột. 
"Không sao, mình ổn mà. Chi à cậu tuyệt đối đừng sang đây, nơi này... không còn an toàn như trước nữa đâu." Tô Tiểu Mai thật lòng khuyên ngăn. 
Không nghĩ ngợi, Sơn Chi dứt khoát: "Mình nhất định phải đến đó!" 
Không lay chuyển được chủ đích của Sơn Chi, cô nàng đành từ bỏ. 
"Ừm, mình chờ cậu, mình phải cúp máy rồi, tạm biệt cậu... Sơn Chi." 
"Cậu nhớ giữ an toàn, chăm sóc tốt cho chị Tần, tạm biệt cậu, Mai." 
Cuộc gọi vừa kết thúc, nước mắt không kiềm được mà tuôn ra, nức nở khóc, Tô Tiểu Mai chợt nhớ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-nut-con-tim/3704697/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.