Lái xe chở Vương Đình về nhà xong, tiếp theo Tống Miên ghé siêu thị mua chút thức ăn lấp đầy tủ lạnh nhà Sơn Chi, có ghé qua gian hàng bánh mua một một chiếc bánh bông lan thơm phức, rồi lại chạy thêm một đoạn khá xa để mua một cặp bánh quẩy Sơn Chi thích ăn nhất. 
Thời tiết dạo này nắng gắt, Tống Miên mua thêm hai ba ly nước dừa. 
Mua xong mọi thứ, anh bỏ vào cốp xe, lái xe băng băng trên con đường đến nhà Sơn Chi. 
Anh gõ cửa thấy không ai trả lời, chắc là cô đã ra ngoài rồi. Tống Miên cầm lấy chìa khoá nhà mở ra, xách đồ lủ khủ đi vào. Lu bu ở gian bếp làm đồ ăn đợi cô trở về. 
Nửa tiếng trôi qua. 
Bên ngoài có tiếng mở cửa. 
Sơn Chi thấy đèn sáng, biết là anh đang ở trong nhà, vặn cửa đi vào. 
Vừa nhìn thấy bóng lưng bận rộn của Tống Miên, Sơn Chi không nhịn được, mếu máo khóc lên. 
Nghe thấy tiếng khóc nức nở, Tống Miên vội vàng chạy ra, trên tay còn đang cầm vá múc canh. Sốt sắng hỏi: "Sao vậy sao vậy, làm sao mà khóc, nói anh nghe, ai bắt nạt em hả?" 
Anh luống cuống tay chân, không ngừng lau nước mắt trên mặt cô, cau mày lo lắng nhìn. 
Sơn Chi hít hít cái mũi đỏ bừng, bộ dạng đầy uất ức, lật đật cởi áo khoác ra, bên trong chỉ còn lại chiếc áo thun màu trắng. 
Cô đưa cánh tay trắng muốt ra, thân hình mảnh mai đến mức một cánh tay anh cũng có thể ôm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-nut-con-tim/3704696/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.