*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ đô thành Trọng Hoa đến Lâm An không tính là quá xa, ngồi thuyền phép đi đường thủy, một ngày là đến nơi.
Chuyến này khá thuận buồm xuôi gió, hai bên bờ sông là núi non trùng điệp và tiếng vượn hú vọng, khiến cho thành trấn mà thuyền phép lướt qua cũng dần dần biến từ kiến trúc khoáng đạt hiên cong đấu củng (1) sang hộ nhà bên sông tường trắng ngói đen.
(1) Đấu củng: Mái có cột xà đỡ.
Lái thuyền thay bọn họ là một thuyền nương (cô gái chèo thuyền) ước chừng mười bảy mười tám tuổi, là người Lâm An, quanh năm qua lại trên vùng sông nước này. Mặc Tức và Cố Mang mặc thường phục lên đường, thường ngày thuyền nương chỉ quan tâm tôm cá bao nhiêu một cân, ngày mai sóng gió thế nào, không có hứng thú với việc nước, vì vậy cũng không nhận ra hai người họ.
Dọc đường đi, nàng ta nói bằng chất giọng êm ái của người Ngô, cười khanh khách bàn chuyện trên trời dưới biển với bọn họ, lúc thì nói về phong tục của nước Lê Xuân, lúc lại nói về mùa đông giá lạnh ở thành Yên Bắc, miến bò ở Phàn Thành ăn với ớt Hồ là ngon nhất, bánh nướng của một sạp bán bánh ở biên giới phía Bắc giòn rụm mà tơi xốp.
(2) Phàn Thành: một quận thuộc tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc. Hồ: chỉ các dân tộc phía Bắc và phía Tây Trung Quốc.
Cố Mang vừa cắn khô cá con do thuyền nương tặng vừa ngơ ngác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vet-nho/1804226/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.