*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Sau khi Mộng Trạch ra về, mưa ngày càng nặng hạt, thỉnh thoảng có sấm sét kéo tới, bao phủ phía trên thành Trọng Hoa. Cố Mang còn đang say giấc, Mặc Tức biết y sợ sấm nên vẫn túc trực trong phòng không rời đi một bước. Lúc này hắn đang cầm kéo vàng đứng bên cửa sổ phía Tây, cắt bỏ một đoạn tim nến, ngọn lửa mông lung mờ ảo thoáng chốc bùng lên, rọi sáng cả gian phòng. Mặc Tức quay lại bên người Cố Mang, ngồi xuống cạnh mép giường. Cố Mang mơ ngủ lệch đầu khỏi gối, hắn bèn giơ tay chỉnh lại ngay ngắn giúp Cố Mang. Đúng lúc này, hắn phát hiện dưới gối cất một quyển vở. Mặc Tức hơi sửng sốt, rút quyển vở đó ra. Đó là một quyển vở không đề tên, vừa lật một trang liền thấy được nét chữ quen thuộc, hắn lập tức hiểu ra. Đó là hồi ký mà lúc trước ngày nào Cố Mang cũng viết để giữ lại ký ức của mình. Lúc ấy hắn muốn đọc, Cố Mang ngăn cản không cho, nói rằng nếu bị hắn đọc được thì sẽ xấu hổ lắm, buộc hắn chỉ được đọc sau khi mình mất trí nhớ một lần nữa. Về sau Cố Mang lại cảm thấy mình nói như vậy sẽ khiến Mặc Tức thêm nặng lòng, bèn dỗ dành bảo rằng ây dà biết đâu mười năm hai mươi năm nữa ta vẫn chưa quên gì mấy thì sao, bảo hắn đừng lo lắng quá. Không ngờ mới đó đã “mười năm hai mươi năm” rồi. Mặc Tức đặt quyển vở lên đầu gối, giở ra rũ mắt đọc từng câu từng chữ. Cố Mang viết lại rất nhiều chuyện trong quyển hồi ký đó. Viết về thời gian ở học cung, viết về lần đầu tiên tòng quân, viết về Lục Triển Tinh, viết về Mộ Dung Liên, viết về Quân thượng, đương nhiên còn viết cả Mặc Tức. Nhưng không lâu sau Mặc Tức lại phát hiện, bất luận viết về người nào, dẫu cho ngày xưa người đó bạc đãi mình đến đâu, Cố Mang cũng chỉ viết về điểm tốt của bọn họ mà thôi. Cả quyển vở dày cộm, thế mà chẳng có một chữ oán trách nào. Rõ ràng chịu biết bao ức hiếp ở học cung, y lại chỉ viết: “Bánh nướng ở phía Bắc học cung vàng ươm giòn rụm nha, hàng ngon giá lại rẻ, tốt thật.” Rõ ràng lần đầu tiên tòng quân ngàn cân treo sợi tóc, y lại chỉ nói: “Làm quen được không ít bạn tốt, người bên cạnh không ai hy sinh cả, tốt lắm luôn.” Y viết về Lục Triển Tinh, nói rằng người nọ “anh hùng hào sảng”, viết về Quân thượng, nói rằng đối phương “lo lắng sâu xa”. Cho dù viết về Mộ Dung Liên, nét chữ vẫn mềm mại thanh thoát, tâm bình khí hòa viết một dòng: “Người xưa từng nói, có ơn với mình, không thể cô phụ.” Y viết cái gì cũng tốt cả. Những khổ nhọc trong đời, ác ý luôn kề bên, bi ai vì cầu mà không được, đều bị y tùy tiện xóa bỏ, y đến nhân gian này một lần, vì một ước mơ quá viển vông mà nhận hết tra tấn, nhưng y cũng chỉ muốn nhớ về mọi thiện lương mà mình từng gặp gỡ. Về phần những thứ ghê tởm, đen tối, điên rồ kia… chúng chẳng qua chỉ là lớp bụi dính trên người khi té ngã, phủi là bay đi mất, không cần nhắc lại nữa. Nếu chỉ đọc mỗi quyển vở này, sẽ ngỡ rằng lúc trước Cố Mang sống một quãng đời tốt đẹp mà bình yên nhường nào. Cả đời đều gặp được thiện ý. Ngọn nến lặng lẽ nhỏ sáp trong giá, rõ ràng là một quyển hồi ký ấm áp đến vô vàn, Mặc Tức lại đọc mà nấc nghẹn mấy lần, phải trì hoãn thật lâu mới có thể đọc tiếp. Đang lật đến trang viết về buổi đầu gặp gỡ ở học cung, nước mắt chực tuôn rơi, chợt nghe bên cạnh có động tĩnh khe khẽ như thú con. Mặc Tức lau vội nước mắt quay đầu lại, chỉ thấy Cố Mang không biết đã tỉnh từ bao giờ, đang mở đôi mắt xanh tựa nước hồ lẳng lặng quan sát mình. “Huynh…” “Ngươi không vui.” “…” “Sao lại khóc vậy.” Lời đối thoại như lại về với lúc gặp nhau ở Lạc Mai biệt uyển, ngôn từ lưu loát, suy nghĩ bén nhạy, khí khái ngời ngợi của Cố sư huynh nhà hắn, đi một vòng lớn, cuối cùng chẳng còn sót lại gì. Nhưng lần này, Mặc Tức biết mình sẽ không ghét bỏ y, khinh thường y, cũng sẽ không ức hiếp y nữa. Mặc Tức vươn tay, vừa vò rối tóc Cố Mang vừa tận sức nặn ra một nụ cười nhàn nhạt: “Ta đâu có không vui. Ta đọc thứ mà lúc trước huynh viết, cảm thấy thích lắm đó.” “Lúc trước ta viết…” Cố Mang ngơ ngác, y vớ lấy quyển vở trên đầu gối của Mặc Tức, đặt ở trước mặt lật tới lật lui. Y cúi đầu nhìn vở, rồi lại ngẩng đầu nhìn Mặc Tức, rồi lại cúi đầu nhìn vở tiếp. Thần trí của y đã bị pháp chú hắc ma ăn mòn nghiêm trọng, chỉ có lòng tin với Mặc Tức vẫn chấp nhất ở lại. Cuối cùng y khép vở nói: “Nhớ không ra. Nhưng mà nếu ngươi thích, vậy chắc ta viết hay lắm ha. Ngươi lúc nào cũng đúng.” Dừng một lát lại tò mò hỏi: “Ta viết cái gì nha?” “Viết về… rất nhiều chuyện huynh đã quên. Ba mươi năm quá khứ của huynh.” “Vậy hả.” Cố Mang phồng má trầm tư, nghiêng đầu ngẫm nghĩ chốc lát, có vẻ rất nỗ lực nhớ lại, song chẳng nhớ được gì. Y cũng không để bụng, chỉ bình tĩnh hỏi một câu: “Vậy ta sống như thế nào?” Mặc Tức im lặng thật lâu, cổ họng của hắn như bị ngâm trong loại nước biển mặn nhất, ướt át và đắng chát tưởng chừng sắp phủ kín mỗi hơi thở của hắn. Trước ánh mắt bình thản mà tò mò của Cố Mang, Mặc Tức chỉnh đốn cảm xúc hồi lâu mới cười đáp: “—— Gặp toàn là người tốt, gặp toàn là chuyện tốt. Là cuộc đời rất tốt.” Cố Mang mở to cặp mắt xanh, hàng mi dài run nhẹ. “Thật sao?” Mặc Tức còn chưa kịp nén đau đáp lời, đã thấy Cố Mang nở nụ cười. “Vậy ta thật sự may mắn quá.” Nói đoạn sờ đầu mình: “Chỉ là hơi đáng tiếc, nhiều chuyện tốt như thế mà ta chẳng nhớ gì hết trơn.” “Ta chỉ nhớ mỗi mình ngươi thôi à, ngươi vẫn luôn đối xử với ta rất tốt nha.” Nỗi xót xa của Mặc Tức lại càng như dao nhọn khoét xương, hắn gần như không dám nhìn vào đáy mắt trong veo của Cố Mang, lúng túng nói: “… Cũng không phải vẫn luôn rất tốt đâu.” Ta… ta cũng từng làm chuyện tổn thương huynh. Ta cũng đã từng xa lánh huynh. Nghiêng đầu suy tư một hồi, Cố Mang lại sửa lời: “Ngươi vẫn luôn là tốt nhất.” “…” Dứt lời chìa tay ra, bắt chước cách mà Mặc Tức an ủi mình, trông bầu vẽ gáo xoa xoa mái tóc của Mặc Tức. Lúc này Mặc Tức đột nhiên hiểu được rõ ràng, thật ra không nhớ quá nhiều chưa hẳn không phải là một sự giải thoát với Cố Mang. Y không cần khổ sở vì cái chết của Lục Triển Tinh nữa, không cần tự trách vì cái chết của bảy vạn đồng đội nữa, không cần mỗi ngày mỗi đêm đều thấy máu của người vô tội thấm đẫm kẽ tay mình. Y có thể chỉ đọc quyển hồi ký, chỉ giữ lấy mọi điều tốt đẹp của quá khứ. Chỉ là Mặc Tức không thể chọn như vậy —— Ma khí hắc ma của Cố Mang bộc phát chỉ là chuyện sớm muộn, hắn tìm về hai phách khuyết thiếu kia, gọi về Cố Mang hoàn chỉnh, mới có thể ngăn người yêu lạc bước xuống địa ngục. “Sư huynh…” “Hả?” “Bất luận như thế nào.” Cuối cùng Mặc Tức nắm tay y, nghiêm túc nói với y: “Ta cũng sẽ luôn ở bên huynh.” Cố Mang hồn nhiên gật đầu: “Vậy tốt quá. Ta cũng sẽ luôn ở bên ngươi.” Mưa to trút xuống ngoài cửa sổ, lại có tiếng sấm vang lên. Nhưng mà lần này Cố Mang không sợ nữa, y đảo tròng mắt xanh, dùng một loại tò mò gần như là ngây thơ nhìn màn trời xám xịt. Trái lại Túi Cơm vẫn nằm bên cạnh ngủ say bị đánh thức, nó gầm gừ khe khẽ, nhổm dậy nhấc bốn chân chạy đến bên giường, ngồi xuống cạnh hai chủ nhân của mình. Đêm về khuya, mưa tầm tã. Nhưng mưa rồi sẽ tạnh, bình minh rồi sẽ đến. Cũng như quyển hồi ký đặt giữa hai người vậy, khi quay đầu nhìn lại, mọi ký ức đều là tốt đẹp nhất. Ban đầu Quân thượng không muốn cho Mặc Tức dẫn Cố Mang đến Lâm An. Nói theo cách của hắn là: “Khả năng đi chuyến này tìm được đại tu thật sự quá mơ hồ, chi bằng khanh chờ Khương Phất Lê du ngoạn trở về đi, để khanh ấy chẩn bệnh xong rồi tính tiếp.” Lại nói: “Chúng ta lấy được tàn hồn của thú Huyết Ma, bây giờ Chu Hạc đang nghiên cứu theo cách riêng, có lẽ không lâu sau sẽ sáng chế ra được thuật pháp ức chế khí tức hắc ma. Khanh ở lại đô thành, ít nhiều còn có thể đi theo dõi tình hình, nếu thật sự sáng chế ra được, cũng có thể lập tức cho Cố Mang sử dụng.” Nhưng Mặc Tức khăng khăng muốn đi thử một lần trước, cộng thêm Mộng Trạch ở bên cạnh khuyên can, cuối cùng Quân thượng vẫn nhượng bộ. Chỉ là trước khi đi, Quân thượng gọi Mặc Tức đến điện Chu Tước, nói với Mặc Tức: “Hi Hòa quân, bây giờ biên ải giữa nước Liệu và Trọng Hoa liên tục xảy ra chiến sự, chỉ sợ rất nhanh thôi sẽ bùng nổ đại chiến một lần nữa. Đầu óc của khanh luôn tỉnh táo, ắt hẳn cũng hiểu được tâm ý của Cố khanh, tỏ tường cách làm người của y. Cố khanh nhất định sẽ không muốn khanh chậm trễ chiến sự vì chuyện của mình đâu, tuy cô đồng ý cho khanh nghỉ ngơi một tháng, để khanh cùng y đến Lâm An tìm kiếm đạo gọi hồn, nhưng hy vọng bất luận kết quả như thế nào, sau khi hết một tháng, khanh phải trở về đúng hạn.” Mặc Tức nói: “Rõ.” Quân thượng gật gật đầu, ngẫm nghĩ một lát lại dặn dò đôi câu: “Bây giờ Vọng Thư quân chưa thoát khỏi hiểm cảnh, Nhạc Quân Thiên lại tuổi già bệnh nặng, thật ra tình hình trong nước Trọng Hoa làm cô rất bất an, chưa kể thích khách trong cung nữa, thích khách ám sát Vọng Thư quân còn chưa tra được danh tính, cô sợ những kẻ đứng sau màn sẽ lại ra tay với khanh. Trên đường đi chuyến này, khanh phải cẩn thận nhiều đấy.” “Mặt khác, chờ khi đến phủ Lâm An, nếu rảnh rỗi thì khanh ghé thăm Nhạc Quân Thiên đi, nhắc lão mau mau luyện ra pháp khí mà Chu Hạc cần, cũng dặn cả nhà bọn họ làm việc cẩn thận vào, cô cứ cảm thấy mấy vụ thích khách ám sát kia còn chưa chấm dứt đâu.” Mặc Tức đáp từng câu, lúc chuẩn bị từ biệt, Quân thượng bỗng gọi hắn lại. “Khoan đã. Cô còn một việc.” Mặc Tức nghiêng đầu qua, nhưng lần này Quân thượng không nhanh chóng nói ra suy nghĩ của mình, trái lại nét mặt trông có phần do dự. Sau hồi lâu cân nhắc, Quân thượng mới mở miệng: “Thời gian qua, ngoài phố có vài lời đồn, nói quan hệ giữa khanh và Cố khanh…” “…” “Cô cũng không hỏi nhiều, nhưng mà lời người đáng sợ, miệng lưỡi thế gian có thể nấu chảy vàng (1),bất luận giữa các khanh là tình nghĩa gì, chỉ cần là kẻ ấp ủ suy nghĩ hãm hại khanh, lời lẽ sẽ cực kỳ khó nghe. Chuyện giữa các khanh không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là bọn chúng sẽ phỏng đoán ý đồ của khanh, thậm chí đã có người nói khanh và Cố Mang giống nhau, mục đích cuối cùng là muốn tái diễn chuyện xưa Hoa Phá Ám tự lập làm vua, lòng dạ không thuần khiết.” (1) Miệng lưỡi thế gian có thể nấu chảy vàng: Ý nói dư luận có sức mạnh khủng khiếp đến mức tưởng như nung chảy được vàng. Nghe vậy, Mặc Tức cười với Quân thượng: “Quân thượng tin không?” “… Khanh cứ nói đi.” Quân thượng trợn trắng mắt: “Cho dù cô đa nghi hơn nữa, thì có cần đa nghi về một người đã lập lời thề thiên kiếp không? Chẳng qua cô cảm thấy cứ tiếp tục như vậy không có lợi cho việc khanh dẫn binh, tốt nhất khanh vẫn nên tránh xa Cố khanh một chút.” Dừng giây lát lại nhìn Mặc Tức với vẻ thăm dò: “… Ài, nhưng khanh sẽ không thật sự cùng y…” “Chẳng phải Quân thượng nói không hỏi chuyện này sao.” “… Cô cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi.” Mặc Tức nói: “Hơn mười năm trước, vào những ngày gia cảnh của thần sa sút, Cố sư huynh luôn là người ở bên chăm sóc thần, bầu bạn với thần dưới bùn lầy. Lúc đó Lục Triển Tinh anh em tốt nhất của huynh ấy cũng khuyên huynh ấy đừng gần gũi với một quý tộc đã sa cơ, để tránh sau này thần gặp gì bất trắc sẽ liên lụy huynh ấy chịu khổ theo. Quân thượng biết huynh ấy trả lời thế nào không?” Quân thượng nhất thời yên lặng. “Câu trả lời của huynh ấy năm đó chính là câu trả lời của thần hôm nay.” Mặc Tức khựng lại, nắng nhạt xuyên qua cửa sổ rộng mở rọi lên gương mặt thanh nhã của hắn, hắn bình tĩnh mà cố chấp nói ra bốn chữ. “Nhân quý hữu tình.” (Con người quý ở chỗ có tình) Ngụ ý đã rất rõ ràng, bất luận là tình gì, anh em, chiến hữu, người yêu… có tình nghĩa ở đó, dù là miệng đời hay gian khó cũng chết không hối hận. Hắn sẽ không buông Cố Mang ra, cũng sẽ không dừng bước vì ở cùng Cố Mang sẽ bị nhiễm vết nhơ. Bởi lẽ năm đó khi hắn hãm sâu dưới bùn lầy, là Cố Mang chìa đôi tay sạch sẽ, cứu hắn ra khỏi cô quạnh và nhơ nhuốc. Cố Mang không phải là vết nhơ của hắn, mà là ánh sáng bất diệt nơi đáy lòng của hắn trong suốt thời gian qua. Nói đến nước này rồi, nếu không muốn làm ầm ĩ khó coi thì chẳng còn gì để mà truy hỏi nữa. Quân thượng uể oải ngồi lên ghế gỗ hoàng hoa lê khắc hoa văn quỳ long (rồng một chân),phất tay với Mặc Tức: “Hay thật, vậy cô còn nói gì được nữa? Nếu nói tiếp thì cô chẳng phải là con người nữa rồi. Được rồi cứ thế đi, cút cút cút cút mau.” Dừng một hồi lại tức giận nói: “Khanh cũng không để cô bớt lo, các khanh chẳng ai để cô bớt lo cả.” Mặc Tức mím môi mỏng, hành lễ một cái rồi xoay người rời khỏi điện Chu Tước, chuẩn bị về phủ thu dọn đồ đạc, dẫn Cố Mang lên đường đến địa vực Lâm An. Hết chương 161 Stormi: Mang lại ngáo tiếp rồi nên sửa xưng hô thành ta – ngươi như hồi còn ngáo nha… não lòng ghê… nói chung tạm thời Tức Mang không bị gì nghiêm trọng nữa, , chuẩn bị bắt đầu ngược tới người khác, người nào có ai đoán được hông? ლ(。-﹏-。 ლ)
Nhân dịp Mang lại ngáo, đăng tấm hình nói về ngày xưa ấy, ngày mà Mang còn lầm tưởng công chúa tới chơi mình còn công chúa bảo là chỉ tới nói chuyện thôi, cấm vu oan!! Tấm này mình save về hồi lâu mà giờ lục lại artist xóa rồi hay sao á nên không ghi full tên artist được, chỉ còn watermark trên hình vậy thôi
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]