Mai Nguyệt Phổ tỉnh lại và thấy mình đang ở trong thùng xe của một chiếc xe tải, nghe được âm thanh nói chuyện ở bên ngoài. 
Cố trấn tĩnh và nhớ lại mọi chuyện, cô nhớ ra mình đã bị bịt thuốc mê. Mai Nguyệt Phổ nhận ra mình đã bị bắt cóc. 
Cô chực khóc, hối hận vì đã quá chủ quan nhưng rồi cố bình tĩnh quan sát tìm cách thoát thân. 
Với ánh sáng lờ mờ lọt qua kẽ giữa cánh cửa, cô phải mất một lúc mới quan sát được xung quanh. Trong thùng xe chỉ có đồ đạc linh tinh, những thứ thường chỉ tìm thấy ở bãi rác, thùng xe thì đóng kín. 
Cô thử dùng sức đẩy và nhận ra cửa xe đã khóa, cũng là lẽ đương nhiên. Tuyệt vọng, nước mắt cô bắt đầu lăn xuống. 
Mai Nguyệt Phổ từng đọc rất nhiều bài báo về bọn bắt cóc và buôn người, rơi vào tay bọn chúng thì dù cách này hay cách khác, kết cục cuối cùng vẫn sẽ là không có gì tốt đẹp xảy ra cả. 
Cánh cửa bỗng bật mở, một tên lưu manh xuất hiện. Mai Nguyệt Phổ dễ dàng nhận ra hắn là một kẻ lưu manh do cái vẻ ngoài toát lên vẻ bất lương, thô tục. 
Hắn nói: "Mau đi theo tao." 
Dù không muốn nhưng cô cũng biết là không nên cãi lời hắn. Mai Nguyệt Phổ đi theo sau hắn, tên kia nói: "Thông thường thì có lẽ bọn tao sẽ đưa mày tới phòng mổ để chia nhỏ đem bán, nhưng vì mày có chút nhan sắc nên có lẽ bọn tao sẽ đưa mày tới nơi khác có thể sống." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ven-man-bi-mat/2803282/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.