Mồng tám tháng mười một, Vân Kinh sau trận tuyết đầu tiên vào mùa đông năm nay.
Ngày này, chính là ngày Kỳ Tu Thừa được nghỉ. Sau bữa cơm trưa, hắn đi Hoan Ý lâu đánh một vò Thanh Hoa nhưỡng, quẹo qua đầu phố đông, đi tới ngõ Tích Nhân của Thẩm trạch.
Đến ngoài tường viện Thẩm trạch, hắn nhẹ nhàng nhảy qua đầu tường, ngựa quen đường cũ mà tránh thủ vệ tuần tra, lặng yên không một tiếng động lướt qua nóc vài toà nhà, dừng trên nóc viện Cẩn Nghi.
Viện Cẩn Nghi mà Thẩm Trọng Y ở rất lớn. Trong viện có một cái ao nhỏ, chung quanh dựng núi giả quái thạch, vườn trồng đầy hoa cỏ quý giá. Hiện giờ, hoa cỏ điêu tàn, xung quanh bị tuyết phủ một mảnh trắng xoá, chỉ có vài cành mai đỏ bên cạnh ao trở thành một chút màu sắc sặc sỡ ở tiểu viện lạnh băng hiu quạnh này.
Kỳ Tu Thừa nhìn viện tử trống rỗng, phát ngốc trong chốc lát, thở dài, lại nghe thấy một tiếng cười khẽ. Thân hình hắn dừng lại, nghe thấy chủ nhân giọng nói kia nói: “Ngươi còn muốn ở trên nóc nhà bao lâu nữa.”
Ý cười ôn nhu tụ lại trong đáy mắt hắn, hắn xoay người một cái từ trên nóc nhà vững vàng hạ xuống, ngẩng đầu nhìn thấy Thẩm Trọng Y ôm lò sưởi tràn đầy ý cười đứng ở cửa.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của y, Kỳ Tu Thừa chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, giá lạnh gió tuyết gì đó đều chẳng sao cả.
Hai người quen biết vào mùa xuân. Khi đó chiến sự Tây Bắc vừa mới bình ổn, hắn vốn không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ven-ao/1664311/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.