Tháng bảy năm Khải Chính thứ tư, trong thành Vân Kinh đã xảy ra mấy vụ trộm cướp. Mấy nhà bị trộm đều là thế gia quý tộc thành Vân Kinh, mất chút đồ cổ tranh chữ. Mấy thứ này đối với gia đình giàu có mà nói chẳng qua là một ít đồ chơi, chỉ là người mấy nhà đó báo án xong cũng không thúc giục, Hình Vệ ti dây dưa dây cà điều tra hơn một tháng cũng không tìm được kết quả.
Kỳ Tu Thừa đến Hoan Ý lâu đánh bầu rượu xong đã phải đi, mới vừa ra tới cửa, nghe được mấy người uống rượu tán gẫu nói đến đến Thẩm gia, không khỏi nhớ tới Thẩm Trọng Y, gần đây vì tra án, hai người đã lâu rồi chưa gặp nhau. Suy nghĩ vừa chuyển, hắn tìm tiểu nhị gọi đĩa đậu phộng, tìm cái bàn bên cạnh ngồi xuống.
“Ài! Ta nghe nói Ngụy gia chủ lại tặng đồ đến Thẩm gia, Thẩm gia không thèm động vào mà ném hết ra ngoài.”
“Ai da! Thẩm gia muốn thứ tốt gì mà không có, sao có thể nhìn trúng chút đồ này của Ngụy gia chứ!”
“Còn không phải sao! Năm đó Ngụy gia chủ có tân hoan, Ngụy lão thái gia thấy trưởng tôn kia không sống nổi thì làm chủ bỏ nam thê kia, đuổi người ta đi. Đứa bé đó vốn dĩ đã phải chết không cần bàn cãi, cũng không biết Thẩm gia dùng cách nào cứu sống được người, nuôi ngần ấy năm. Bây giờ Ngụy gia muốn đem người về! Đổi lại là ta, ta cũng không đồng ý.”
“Kỳ Linh kia cũng thật tà môn nha.”
“Ngài vẫn là đừng nói thì hơn, ta từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ven-ao/1664310/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.