Chương trước
Chương sau
Thiệu Dục Tân hơi thay đổi sắc mặt, thả người nọ ra, “Quả nhiên đã đến.”

Lăng Huyền Kỳ kéo ống tay áo Lăng Huyền Uyên, “Nói cách khác, lửa này không phải do đệ đốt?

Lăng Huyền Uyên lạnh lùng liếc mắt nhìn thằng em, kéo tay áo trở về.

Lăng Huyền Kỳ: “…”

Người các môn phái khác cũng lục tục chạy đến, dồn dập chen nhau hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Thiệu Dục Tân nói với Đào Tâm Duyệt: “Tâm Duyệt, muội dẫn người đến trấn trên, bất luận ở đây xảy ra chuyện gì cũng không được quay lại, bảo vệ tốt dân chúng vô tội.”

Đào Tâm Duyệt vừa nghe hắn nói muốn đem đẩy nàng ra, lập tức phản kháng, “Sư huynh, muội không đi, huynh gọi đệ tử đi, muội cùng huynh cùng nhau đối địch.”

“Nghe lời, ” Thiệu Dục Tân vỗ vỗ vai nàng, “Người khác đi huynh không yên lòng.”

Đào Tâm Duyệt né tránh tay hắn, “Muội mặc kệ, huynh chưa đủ nội lực, chẳng may xảy ra chuyện gì thì làm sao?”

Thiệu Dục Tân cười khẽ, “Mấy ngày nay muội giải độc cho bọn họ chẳng phải cũng hao tổn không ít nội lực hay sao? Yên tâm đi, có mấy vị thiếu hiệp Ngự Kiếm sơn trang ở đây, nhất định huynh sẽ không sao.”

“Đúng vậy!” Lăng Huyền Sương thở hồng hộc chạy tới, tay vịn vào bả vai Thiệu Dục Tân nghỉ ngơi, “Tiểu sư muội, muội không phải lo lắng, sư huynh đã có ta nhìn, không ai có thể gây tổn thương cho hắn một tí nào! Đi đi, tiểu sư muội!”

“...” Đào Tâm Duyệt lườm hắn một cái, “Ai là Tiểu sư muội ngươi!”

Lăng Huyền Sương vô tội chớp mắt, “Muội a.”

Đào Tâm Duyệt vốn đã phiền lòng, thấy hắn còn có tâm trạng đùa giỡn, càng thấy giận hơn, “Chuyện Lạc Trần Nguyên ta đây, không tới phiên ngươi xen mồm!”

Lăng Huyền Sương cười hì hì, “Sớm muộn đều là người một nhà, hà tất phải tính toán như thế?”

“Ngươi đang nói cái quỷ gì...”

“Tâm Duyệt, ” Thiệu Dục Tân thu lại tất cả vẻ mặt, “Đi đi.”

Mỗi khi vào lúc này, sẽ đại biểu trong lời hắn nói không được cãi lại. Đào Tâm Duyệt nắm chặt tay, cúi đầu nói: “Muội biết rồi, sư huynh vạn sự cẩn thận.”

Thiệu Dục Tân gật đầu, “Muội cũng vậy.”

Đào Tâm Duyệt không cam lòng, không muốn rời đi, đi vài bước còn không quên đưa mắt trừng Lăng Huyền Sương.

Lăng Huyền Thư bước ra xách Lăng Huyền Sương qua một bên, nói với Lăng Tiểu Vụ cùng Lăng Tiểu Tuyết phía sau: “Không phải đã bảo các ngươi trông hắn sao, tại sao để hắn chạy tới đây?”

Lăng Tiểu Vụ cúi đầu nói: “Đại thiếu gia bị đánh thức sau đó hỏi đã xảy ra chuyện gì, biết được ở đây bị cháy, lo lắng thế lửa sẽ lan đến phòng của Thiệu nguyên chủ, nói thế nào cũng phải đến giúp đỡ chữa cháy.”

Thiệu Dục Tân nhìn vị trí tiểu lâu của mình ở phía xa xa, cho dù thế lửa lúc này sáng rực một vùng, tiểu lâu ở xa còn chưa nhìn rõ được nét.

Lăng Huyền Sương tiếp tục nhìn hắn cười.

“Lần sau nếu còn thế này, ngươi có thể điểm huyệt rồi ném hắn ở trên giường.” Lăng Huyền Thư nói.

Lăng Tiểu Vụ cùng Lăng Tiểu Tuyết cùng kêu lên nói: “Thuộc hạ nhớ kỹ.”

“…” Lăng Huyền Sương chen chân vào đá Lăng Huyền Thư, “Ta là ca ca ruột của đệ sao?”

Chữa cháy đã qua một hồi, thế lửa đã không suy giảm, trái lại còn có dấu hiệu phát rộng lớn hơn, đã có không ít người chữa cháy không còn khí lực xách nước.

Yến Thanh Tiêu đứng cách mọi người không xa, hỏi: “Thiệu nguyên chủ, đây là sao, tại sao càng cháy càng mạnh?”

“Cũng chỉ toàn cỏ khô củi gỗ, ” Thiệu Dục Tân cười khổ, “Phía sau còn có mấy gian nhà bỏ trống nhiều năm, do cháy lớn lan rộng qua các đồ đạc bỏ đi còn sót lại, chỉ sợ trận hỏa này không dập được, chờ đám lửa này cháy hết mới dừng.”

Liễu Nương vuốt Liễu diệp đao đeo ở bên hông, “Vừa mới nghe nói đệ tử Lạc Trần Nguyên vô cớ mà chết, Thiệu nguyên chủ không vội vã hay sao?”

“Đúng đấy đúng đấy, ” Vạn Trung đi theo bên cạnh nàng nói, “Hẳn bọn người Ẩm Huyết Giáo đã trà trộn vào, Thiệu nguyên chủ còn không phái người lục soát hay sao?”

Thiệu Dục Tân thong dong nói: “Địch ở trong tối ta ở ngoài sáng, đối phương nếu muốn ẩn trốn thì ta cũng khó mà tìm, mà ta cần gì phải cho bọn chúng có nhiều cơ hội thương tổn đệ tử của ta. Hơn nữa, nếu bọn chúng muốn tới tìm ta, vậy ta cứ đứng ở chỗ này, chắc chắn bọn chúng sẽ tìm tới đây, cũng đỡ cho ta mất công mất sức.”

Hách bang chủ nói: “Thiệu nguyên chủ yên tâm, chúng ta nợ ngươi ân tình, tất sẽ trả lại gấp bội, nhất định sẽ không để cho ác tặc xúc phạm tới ngươi!”

“Đúng vậy!” Tào Nghĩa cũng nói, “Bảo vệ Thiệu nguyên chủ!”

Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt của Lưu chưởng môn, chiếu rõ cừu hận trong mắt lão rõ rõ ràng ràng, “Đến rất đúng lúc, đến rất đúng lúc!”

Oanh ——

Cột nhà phía sau ở gian phòng nào đó truyền đến tiếng vang sụp đổ.

Lửa mượn thế gió, đốt vang đồm độp, hoàn toàn không có ý sẽ dừng lại.

“Các ngươi có nghe thấy tiếng gì không?” Yến Thanh Tiêu hơi nghiêng người sang, ghé sát lỗ tai vào.

Hách bang chủ cùng Tào Nghĩa cũng nghe theo hắn, nghe mãi một lúc thì nhìn lẫn nhau lắc đầu.

Liễu Nương nói: “Yến lâu chủ nghe được cái gì?”

“Tiếng khóc.” Lăng Huyền Uyên nói.

Lăng Huyền Thư nói bổ sung: “Tiếng khóc của nữ nhân.”

Thiệu Dục Tân nhìn về phía ngọn lửa long lanh, “Hơn nữa không chỉ một người.”

Thấy sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, Vạn Trung ngạc nhiên nói: “Thiệu nguyên chủ không tính đi cứu người sao? Nếu có người bị nhốt ở bên trông, cũng là người Lạc Trần Nguyên các ngươi.”

“Nói thế nhưng cũng không chừng.” Thiệu Dục Tân cười cười, “Thế lửa lớn như vậy, ta có vào cũng không chắc chắn cứu người ra được, nói không chừng ta còn bị nhốt ở trong, hay là thôi đi.”

“Cũng đã nghe được tiếng khóc, còn nói không chừng cái gì?” Hách bang chủ không đồng ý mà nhìn hắn, “Thiệu nguyên chủ, tính mạng của ta tuy do ngươi cứu, nhưng ta vẫn phải nói, ngươi như vậy chẳng phải sẽ làm thủ hạ đệ tử đau lòng. Người có cứu ra được hay không chung quy phải thử qua mới biết, ngươi không đi, ta thay ngươi đi!” Nói xong còn chạy vào bên trong.

“Ta đi với ngươi!” Yến Thanh Tiêu cũng đi vào theo.

“Lâu chủ!” Phó Nam đưa tay định bắt, nhưng không bắt chuẩn, hắn tự biết năng lực bản thân không bằng Yến Thanh Tiêu, cũng không dám tùy tiện theo vào, chỉ gấp đến độ đi qua đi lại.

Lăng Huyền Sương một tấc cũng không rời bảo vệ Thiệu Dục Tân, còn thỉnh thoảng giương mắt nhìn Lăng Huyền Thư.

Lăng Huyền Thư không có vẻ mặt gì, nhưng bàn tay đang nắm chặt vẫn cho thấy tâm trạng lúc này của gã không giống khuôn mặt đang biểu hiện bình tĩnh.

“Huyền Thư, ” Lăng Huyền Sương dùng hàm dưới hất hất chỉ chỉ đại hỏa, “Không lo lắng sao?”

Lăng Huyền Dạ phối hợp nói: “Có thể đã bị lửa nhốt lại.”

Lăng Huyền Kỳ cũng há mồm muốn nói.

Lăng Huyền Thư trợn mắt nhìn sang.

Bản thân gây chuyện còn chưa lắng lại, Lăng Huyền Kỳ khuất dưới cường quyền, ngậm chặt miệng mình.

Lăng Huyền Uyên lạnh nhạt nói: “Khói lửa hít vào sẽ gây thương phổi, ngất ở bên trong sẽ càng nguy hiểm.”

“…” Lăng Huyền Thư bất đắc dĩ nói, “Nhị ca, thật ra huynh rất không thích hợp nói đùa cùng bọn họ.”

Liễu Nương khẽ cười vài tiếng, “Uổng cho Ngự Kiếm sơn trang ở trên giang hồ người người gọi là danh môn chính phái, mà một nữ tử yếu đuối cũng không muốn chạy ra cứu viện, thấy chết mà không cứu, truyền đi không sợ người ngoài chê cười hay sao?”

“Ngươi cảm thấy buồn cười hay sao?” Lăng Huyền Sương nghiêng đầu tựa ở trên vai Thiệu Dục Tân, “Buồn cười thì ngươi cười cho đủ đi.”

Liễu Nương: “…”

Thiệu Dục Tân nghiêng đầu nhìn Lăng Huyền Sương, xem như không có chuyện gì xảy ra mà quay đầu trở lại.

Vạn Trung bất mãn nói: “Liễu Nương đã nói thì không cái gì mà không đúng!”

Lăng Huyền Kỳ cuối cùng cũng xem như bắt được cơ hội nói chuyện, “Ngươi thấy nàng nói đúng thế sao ngươi không đi cứu người?”

“Ta...” Vạn Trung nhìn lén Liễu Nương, thấy nàng không có giúp đỡ, thì buồn bực xấu hổ, nhanh chân về phía biển lửa, “Đi thì đi, nam tử hán đại trượng phu, gặp chuyện há phải lùi bước!”

Bên trong biển lửa bỗng dưng truyền ra tiếng nổ lớn, cột nhà sụp đổ càng lợi hại hơn.

Vạn Trung còn chưa tới gần, thì bị tiếng vang rung trời cùng chấn động mãnh liệt làm sững người tại chỗ, bước chân thế nào cũng không nhấc tiếp được.

Lăng Huyền Thư cũng rốt cuộc đã không kiềm chế nổi, nhanh chóng đuổi theo từ phía sau, xẹt qua bên cạnh hắn, trong chớp mắt bóng người đã biến mất sau biển lửa.

Thiệu Dục Tân buông tay, “Ta khẳng định ở trong này không giấu thuốc nổ.”

“Lời này nghĩa là sao?” Lưu Chưởng Môn nói.

“Này còn không rõ ràng sao?” Lăng Huyền Sương thấy Thiệu Dục Tân không có ý tứ khước từ, cả người đều dựa vào hắn, “Là có người muốn mượn vụ cháy này dụ Dục Tân đi vào, rồi nhân cơ hội hại hắn, kẻ ngu si mới chạy vào cứu nữ nhân gào khóc có được không?”

Liễu Nương hiện ra vẻ lúng túng, nói: “Lệnh đệ hình như vừa vào.”

Lăng Huyền Sương nói: “Hắn đi cứu kẻ ngu si.”

Phó Nam đang lo lắng cho “Kẻ ngu si”: “...”

Lăng Huyền Kỳ thầm nói: “Cái gì gọi là ‘Mượn vụ cháy này’?”

“Ý là vụ cháy này quả nhiên do có người châm lửa.” Lăng Huyền Uyên nói.

Sống lưng Lăng Huyền Kỳ thẳng tắp, “Dựa vào cái gì mà nói vậy, chẳng lẽ không phải người Ẩm Huyết Giáo châm lửa sao?”

“Nếu từ đầu người Ẩm Huyết Giáo nghĩ muốn phóng hỏa, ” Lăng Huyền Dạ nói, “Đi đốt phòng ngủ Thiệu nguyên chủ không phải là xong hay sao?”

Lăng Huyền Kỳ chen nửa ngày mới bỏ ra một câu, “Cũng không thể chỉ trách mình ta, Tứ ca cũng có phần!”

Lăng Huyền Dạ: “...”

Lăng Huyền Thư ở trong biển lửa tìm hồi lâu mà vẫn không thấy bóng lưng  Yến Thanh Tiêu, nhưng lại tìm được Hách bang chủ đang trốn ở trong một góc phòng bỏ đi ho khặc không ngừng.

“Hách bang chủ, ” Lăng Huyền Thư che kín miệng mũi chạy đến, “Ngươi có thấy Yến lâu chủ không?”

“Yến lâu chủ… Khụ khụ khục…” Hách bang chủ lảo đà lảo đảo, “Hắn chạy về phía đông… Chúng ta… Không tìm được…”

Lăng Huyền Thư nâng hắn dậy đi ra phía ngoài, “Căn bản ở đây không hề có người cho nên các ngươi mới tìm không được, ta đi tìm hắn, một mình ngươi trở về đi.”

Hách bang chủ run chân đứng trên đất trống trong phòng, khóc không ra nước mắt mà nhìn bóng lưng Lăng Huyền Thư ngày càng xa, “Cứu người tốt xấu gì… Khụ khục… Cứu cho chót…”

Yến Thanh Tiêu đang muốn tìm kiếm ở mấy gian phòng bỏ hoang sâu hơn, thì cảm thấy cánh tay bị người kéo lại, người cũng bị luồng sức mạnh bá đạo kéo lùi lại. Hắn còn tưởng mình đã tìm được người cần cứu, ra đến cửa nhìn lại, mới biết là Lăng Huyền Thư.

“Ngươi làm cái gì?” Yến Thanh Tiêu hất tay của gã ra, còn muốn chạy vào, “Ta muốn cứu người, ngươi đừng gây trở ngại cho ta.”

Vài tiếng vang răng rắc, gian phòng sụp xuống hoàn toàn.

Yến Thanh Tiêu nhụt chí cắn cắn môi dưới.

Lăng Huyền Thư nói: “Bên trong không có ai, hết thảy đều do người Ẩm Huyết Giáo giở trò quỷ, có lẽ bọn chúng phái nữ giáo đồ ở trong giả làm người bị lửa nhốt, muốn cố ý dẫn Thiệu nguyên chủ đến đây.”

“Sao ngươi kết luận được?” Yến Thanh Tiêu nói, “Chẳng may thật sự có người ở đây?”

“Nơi này là của Thiệu nguyên chủ, có hay không hắn sẽ không biết sao?” Lăng Huyền Thư tiếp tục kéo hắn mang ra phía ngoài,:”Hơn nữa lửa cháy lâu như vậy mới nghe được tiếng khóc, ngẫm lại là biết không hợp lý, chỉ có ngu ngốc như ngươi mới muốn nhảy vào hố lửa.”

Yến Thanh Tiêu trợn mắt lên, “Ta ngốc?”

Lăng Huyền Thư một lòng tìm ra đường, “Vấn đề này chờ chúng ta an toàn rồi cẩn thận thảo luận một chút.”

...

_______________

Hú hét, đại ca ghê quá nha, mà Thiệu ca cũng chẳng kém,

Thư ca ‘ bật ngón tay cái’ cứu tiểu Yến rất tốt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.