Yến Thanh Tiêu bị bệnh đã biến từ báo nhỏ thành mèo con, Lăng Huyền Thư nói mười câu tới chín câu y đều nghe theo. Còn lại một câu thì theo thói quen từ chối hoặc phản đối, nếu không cả ngày hôm đó y sẽ không thoải mái.
Hiếm khi thấy y nghe lời như thế, Lăng Huyền Thư nhân lúc cho ăn cho uống thuốc chiếm không ít lợi, trông rất là hưởng thụ.
Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, sau năm ngày, Yến Thanh Tiêu khôi phục cũng gần triệt để, lại từ mèo con ngoan ngoãn biến trở về báo nhỏ giương nanh múa vuốt.
Báo nhỏ sau khi chịu đựng ánh nhìn lạnh lùng từ bà hai ở trên bàn cơm, trở về phòng liền bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lăng Huyền Thư từ phía sau ôm lấy y, “Ngươi làm gì vậy?”
Yến Thanh Tiêu tránh hai lần cũng không thoát, liền kệ hắn, “Ngươi biết tính ta không tốt, làm được gì cũng đã làm rồi, nhưng mẹ ngươi không thích ta, ta cũng hết cách rồi.”
“Nên ngươi muốn về Phi Vũ lâu?” Lăng Huyền Thư hôn nhẹ lỗ tai của y.
“Đúng vậy, ” Yến Thanh Tiêu thu xếp ra một bao y phục nhỏ, “Vốn định sau khi khỏi bệnh mới về.”
Lăng Huyền Thư chống cằm lên bả vai y, “Có Phó Nam trông coi giúp ngươi, A Diệu cũng giúp hắn một tay, ngươi còn cái gì mà chưa yên lòng?”
Yến Thanh Tiêu nói: “Yên lòng cái gì, ta chỉ không muốn ở lại chỗ này.”
“Mẹ ta chỉ là…”
“Nàng chưa từng làm khó Bối trại chủ!” trong lòng Yến Thanh Tiêu mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-viec-tai-sao-lang-gia-tuyet-tu/3182844/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.