Lý Cảnh vừa bước khỏi cửa lớn Tần gia liền thấy dưới tán đại thụ có một bóng người đứng thẳng.
Bóng người đổ dài trên mặt đất vì gió đêm mà lay động như sóng nước chập trùng, nhưng người đứng đó lại không chút nhúc nhích.
Cố An híp mắt cười nhìn Lý Cảnh, nói rõ y đã ở đây chờ hồi lâu.
"Không ngờ Quận Vương gia và hạ quan đều muốn đi đến cùng một nơi." Cố An nhìn về phía ánh đèn mờ mịt từ Tần gia, ánh mắt lại hơi đảo qua trên người Lý Cảnh, "Nghe nói Quận Vương gia cũng là người học y nên có thể nghe hiểu mật hiệu của Ngô tiên sinh."
"Ngô trợ giáo đang ở trong trại của quân địch, nhất định có điều nắm rõ nên mới truyền ra mật hiệu như vậy." Lý Cảnh chậm rãi mơn trớn bội kiếm bên người, ánh trăng sáng phủ lên mi mắt.
Cố An dõi theo con mắt lúc sáng lúc tối của hắn, thăm dò hỏi: "Chúng ta liệu có nên báo việc này cho Thảo Nghịch đại tướng quân?"
Lý Cảnh trầm tư chốc lát: "Không thể, một khi Võ tướng quân biết được việc này, nhất định sẽ điều binh khiển tướng, cố thủ thành trì, ba vạn quân Đường bất động thì không nói, chỉ cần hơi động sẽ bứt dây động rừng. Tiêu Nghị biết kế hoạch của bản thân bị bại lộ nhất định sẽ giấu đầu không ra, cùng chúng ta hao tổn tâm sức."
Cố An cũng nghĩ như vậy: "Đường Thục khó đi, địch thủ ta công là hạ sách. Biện pháp duy nhất lúc này chỉ có ám bố phục binh, chờ Tiêu Nghị tới đánh lén."
Dứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-trieu-duong-hanh-nghe-y/586148/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.