Thiên ngôn vạn ngữ từng câu hiện lên trong lòng cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài.
"Đứng lên."
Lý Cảnh còn chưa lên tiếng, Thẩm Hàn Sơn đã giễu cợt nói: "Nào có ai dạy đồ đệ như ngươi? Quỳ xuống rồi lại đứng lên, ngươi nghĩ nó là đứa nhỏ năm tuổi chắc?"
Ngô Nghị tự thấy xấu hổ, thân là học sinh, trên con đường y học này vẫn luôn tồn tại một bóng người cao ngất thon gầy đi phía trước y; cho dù là Trương Khởi Nhân nghiêm cẩn hay là Thẩm Hàn Sơn tư duy cởi mở, những tiền bối này đều dùng hai chân của mình mà thí đường cho y, dẫn y đi trên con đường ngay thẳng đúng đắn.
Ngược lại, Lý Cảnh mang tiếng là học sinh đầu tiên của y, là tiểu đồ đệ đầu tiên rập khuôn từng bước theo y, nhưng "sư phụ" là y quả thật còn rất nhiều sơ hở trong việc dạy dỗ nó.
Chỉ không rõ vì sao Thẩm Hàn Sơn lại biết về mối quan hệ này giữa y và Lý Cảnh, đôi mắt chứa hàn hỏa của người này như hai mặt gương sáng, phản chiếu rõ ràng mọi bí mật ẩn giấu nơi đáy lòng y.
Thẩm Hàn Sơn lại chỉ điểm một câu: "Ngày đó Phái vương bệnh tình nguy kịch, Trương tiến sĩ đã giáo huấn ngươi thế nào?"
Ngô Nghị không khỏi nhớ đến khi Phái vương bệnh tình nguy kịch ngày ấy, y còn chưa tới trước mặt bệnh nhân đã ngông cuồng đưa ra phỏng đoán trong lòng. Vẫn là Trương tiến sĩ lấy một gốc cây bạch quả mà so sánh, lời nói sắc bén lại uyển chuyển, chỉ ra sai lầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-trieu-duong-hanh-nghe-y/586104/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.