Qua hồi lâu, nhịp trống báo hiệu số canh từ xa vọng lại cửa Quận vương phủ, xuyên qua tầng lá ngoài sân, tiến vào đại sảnh nơi mọi người đang nửa tỉnh nửa mê.
Lý Hoằng nghiêng ngả chống một tay, ánh mắt vẫn không rời quyển sách trên bàn, tai khẽ động, bất giác kinh ngạc: "Không ở Trường An không nghe được tiếng trống hoàng hôn, đến nơi này đến canh ba khi nào cũng không biết rõ."
Thái tử hẵng còn đang chăm chỉ cần cù, mọi người bên dưới không thể không thức đên làm nền theo, mắt díp lại hồi lâu mới nghe thấy âm thành gấp sách của Lý Hoằng.
"Ngày mai mời các vị thái y tiến sĩ hướng đến mấy chục hộ gia đình mà thái thú nhắc tới để đối chiếu. Vương công, nếu thái y chẩn đoán ra đậu mùa, lệnh cưỡng chế không được ra ngoài, đóng cửa sổ ở trong nhà tầm một tháng trở lên, lại phân cho năm thạch lương thực."(*)
Vương Lăng tính nhẩm, hơn 400 thạch lương thực này biết lấy từ đâu đây? Thái tử gia rõ ràng muốn đào rỗng kho lúa nhà ông ta mà!
Lúc này Vương Sùng Cơ đứng ra: "Nếu quan kho không đủ, thần đồng ý tự xuất gia tư, chia sẻ hai trăm thạch lương thực, giảm gánh nặng cho quan gia."
Vương Lăng cảm kích nhìn Vương Sùng Cơ, rốt cục cũng là người cùng một họ, cành lá tương thông, lúc này lại chịu san sẻ với ông ta, xem ra sau này phải vòng đến nhiều hơn rồi.
"Đã như vậy, một nửa còn lại..." Lý Hoằng bưng tay ngáp một cái, mắt tràn lệ óng ánh.
Lời này chỉ thiếu chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-trieu-duong-hanh-nghe-y/586096/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.