Chờ hai thầy trò Thẩm Hàn Sơn và Ngô Nghị thu được dịch mủ đậu trở về, mặt trời đã nặng nề ngả về tây, bóng đêm hiện lên như đầu bút nhỏ mực, theo thời dan dần lan tỏa.
Ngô Nghị đặt hòm thuốc trên lưng xuống, múc nửa bát nước tinh khiết, bỏ vài nhúm muối hạt, dựa theo kinh nghiệm bản thân mà miễn cưỡng chế được một bát "nước muối sinh lí".
Tiếp theo cẩn thận lấy lọ thuốc kia, đổ nước muối vào, lắc nhẹ pha loãng.
Sau khi hoàn thành xong những bước đơn giản này mới đẩy cửa viện đi tìm Từ Tử văn và Ngô Hủ để làm thí nghiệm trên chó, từ xa nhìn lại cũng thấy hai bên cửa viện đã có chó được tìm tới, không ngờ hai người kia cũng có lúc đáng tin cậy.
Đến gần nhìn, Ngô Nghị cũng bị giật mình.
Không biết Từ Tử Văn và Ngô Hủ tìm đâu ra mười con chó săn lớn uy mãnh, mỗi con đều là lông đen tai dựng thẳng, đuôi lớn, ánh mắt đáng sợ lạnh lùng như băng, sắc bén trong đó khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
Con chó đầu đàn ngẩng đầu bễ nghễ, con ngươi băng hàn nhìn về phía thân hình thon gầy đơn bạc của Ngô Nghị, ánh mắt lộ rõ vẻ xem thường cùng chán ghét, lưỡi dài hờ hững liếm qua răng nanh sắc bén như đao, giống như một chiến sĩ đang chuẩn bị có một hồi ác đấu, vừa tỉ mỉ quan sát địch thủ của chính mình, vừa mài giũa vũ khí bí mật trong miệng.
... Ngô Nghị cũng không hi vọng ở thời đại này tìm ra giống chó chuẩn dùng trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-trieu-duong-hanh-nghe-y/586095/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.