Trương Khởi Nhân lưu lại Viên Châu ba ngày thì nhận được thư khẩn từ kinh thành.
Ngô Tích cẩn thận hầu hạ ở bên, nhưng thấy Trương Khởi Nhân hơi ngưng mắt rồi lập tức thu lại thư vào trong tay áo.
"Đông cung có chỉ, Anh Quốc công bệnh tình triền miên, triệu lão phu lập tức hồi kinh." Ông nhìn về phía Ngô Tích, "Vốn muốn cho thỏa nỗi nhớ quê nhà, giờ xem ra là không được rồi."
Ngô Tích nào dám phản bác: "Tiến sĩ là vì mạng người, hạ quan chỉ hận bản thân vô lực giúp đỡ."
Trương Khởi Nhân thở dài: "Về chuyện tuyển sinh, vốn nên tổ chức thi đường, cẩn thận chọn lựa, bảo đảm công bằng, đáng tiếc, lão phu có lòng lại không có thời gian."
Ngô Tích đoán ý trong chốc lát, cẩn thận mở miệng thăm dò: "Việc này so với bệnh tình của Anh Quốc công quả thật không là gì, tiến sĩ ngài mắt sáng như châu, nếu như có học sinh vừa mắt vậy cũng có thể đề bạt trước, tránh bỏ lỡ người tài."
Trương Khởi Nhân tựa hồ thế nào cũng phải chọn người trong đám con cháu Ngô thị, so với việc chờ Ngô Nghị nổi bật hẳn lên, không bằng trước cứ tận dụng mọi thời cơ mà tiến cử Ngô Hủ.
Chẳng mất mấy thời gian để Trương Khởi Nhân nhìn thấu bụng dạ đối phương, ông cũng không vạch trần: "Ngô công nói có lý, chỉ là lão phu mới gặp các học sinh một lần, làm việc qua loa như vậy, e sợ bị nói là không khách quan, dùng quyền lực cho việc tư."
Ngô Tích lạnh cả sống lưng, mồ hôi hột cuồn cuộn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-trieu-duong-hanh-nghe-y/586065/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.