"Thạch tín cần có đơn của quan y mới có thể mua được, là ai đưa cho hắn?"
Giang thị lắc đầu: "Việc này, thiếp thân quả thật không rõ."
Nụ cười trên môi Trương Khởi Nhân nhạt đi, thần sắc nghiêm túc hẳn lên: "Thạch tín chính là vật kịch độc, việc này sao có thể qua loa cho xong? Dù là việc của nhà ngươi thì cũng nên báo án lên quan phủ, Ngô công, ngươi thân là quan phụ mẫu, không thể để tình cảm riêng tư làm ảnh hưởng."
Ngô Tích đột nhiên bị điểm danh, mặt tròn ngẩng lên từ đống đồ ăn: "Trương công giáo huấn rất phải, chỉ là đứa nhỏ tuổi còn trẻ, ta không đành lòng để nó phải chịu nỗi khổ công đường."
Giang thị vội vã chém thêm một đao: "Lai lịch thạch tín này từ đâu không ai rõ, thiếp thân nghĩ đứa nhỏ này tuổi còn quá trẻ, khó tránh khỏi có chút kiêu căng bộp chộp, đáng nhẽ cũng có thể dùng gia quy để dạy bảo, ai biết đứa nhỏ này lại nổi cáu, ồn ào đòi ra ở riêng, mới khiến có sự tình ngày hôm nay, đã để lão gia ngài cười chê rồi."
Ngô Nghị nghe thấy những lời này, vẻ mặt vốn như không có gì cũng phải nở một nụ cười lạnh lùng, bàn về khả năng đảo lộn thị phi, y còn chênh nhau một đường vứi đôi phu thê này.
Trương Khởi Nhân là người sẽ nghe từ hai phía, mấy lời chủ quan từ Giang thị nào mong giấu diếm được ông.
"Ngươi cũng nói xem, vì cớ gì lại lưu trữ thạch tín?"
Ông giơ tay chỉ điểm Ngô Nghị, không giống chất vấn, mà lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-trieu-duong-hanh-nghe-y/586064/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.