Ngô Nghị trầm mặc không lên tiếng, hết thảy căm giận đều tích tụ trong nắm tay.
Muốn dùng thủ đoạn trước mặt một Giang thị đầy thân âm mưu cả chục năm, quả thực là múa rìu qua mắt thợ, Ngô Nghị tự hỏi, vẫn thấy bản thân không có bản lĩnh đảo lộn phải trái như vậy.
Nếu như làm người cũng như chữa bệnh thì tốt rồi, y còn có thể dĩ độc trị độc, nói không chừng hóa giải được hoàn cảnh khốn khó trước mắt.
Thấy y nửa ngày không mở lời, Ngô Tích cảm thấy đứa con thứ này cũng chỉ là một cái vỏ xác vô dụng, nếu chỉ tốn lương thực, vậy lưu lại cũng không có tác dụng gì.
Ông ta rùng mình một cái, chất vấn: "Ngươi còn nhỏ, vì sao tâm địa lại ác độc như vậy? Mua thứ thuốc độc này, rốt cuộc là muốn hại người phương nào?"
Ngô Nghị vốn còn hy vọng lão già mập mạp này lưu lại chút quan hệ phụ từ tử hiếu, không ngờ vừa mở miệng đã là răn dạy, ngẫm lại cũng buồn cười, Ngô Nghị kia đến chết cũng không đợi được một lời thân thiết từ cha đẻ, nếu thật sự còn cái gọi là phụ tử tình thân, cũng không đợi y đến đây sống thay cậu ta.
Ngô gia là đại thụ che kín trời, đáng tiếc, tán cây này không dành cho y, cũng không có ý định để y nán lại.
Tâm đã nguội lạnh, bỗng chốc lại sinh ra một ý nghĩ mạnh bạo.
"Bẩm lão gia, ta mua thạch tín, không phải có ý muốn hạ độc người khác, mà là dùng cho chính mình."
Y không gọi Ngô Tích là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-trieu-duong-hanh-nghe-y/586058/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.