Ngày Tô Vân đến Chung Dạng ngồi taxi đi tới sân bay đón bà. Lúc vừa mới ra ngoài thời tiết vẫn còn thoáng đáng, mây bay ngập trời.
Ấy vậy mà khi Chung Dạng đi tới sân bay trời lại đổ ngay một cơn mưa rào.
Chung Dạng nhíu mày xuống xe, sau đó đi vào trong đại sảnh, đợi khoảng chục phút mới nhìn thấy Tô Vân và dượng.
Dượng mặc một chiếc áo khoác ngoài màu xám tro, nhìn qua có vẻ đã gầy đi khá nhiều, ngay cả trong ánh mắt của Tô Vân cũng tràn đầy sự mỏi mệt. Trông thấy Chung Dạng thì Tô Vân mới để lộ ra khuôn mặt tươi cười: "Con tới rồi hả."
Chung Dạng nhận hành lý từ tay Tô Vân: "Hai người vẫn chưa ăn cơm trưa đúng không ạ, chúng ta đem hành lý mang về khách sạn trước rồi đi ăn cơm, xong xuôi sẽ đến bệnh viện nhé."
Dượng bấy giờ mới lên tiếng: "Có làm ảnh hưởng tới việc học của con không? Buổi chiều có tiết thì dượng với cô con tự đi cũng được."
Chung Dạng nói: "Không sao ạ, buổi chiều con không có tiết."
Thật ra lời này là nói dối, buổi chiều cô có hai tiết của môn chuyên ngành, nhưng bây giờ dượng xảy ra chuyện mà bản thân còn tỏ ra như không có gì tiếp tục đi học thì đúng là không khác gì loại không tim không phổi.
Ba người rời khỏi sân bay, bên ngoài mưa mỗi lúc một lớn, taxi cũng chả thấy nổi một hai chiếc. Phải đợi một lúc lâu mới bắt được.
Lên xe, Tô Vân sờ vào quần áo của Chung Dạng, nhíu nhíu mày: "Con mặc ít như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-tre/1146779/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.