Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Cao Văn Tranh tức đến độ mặt tái mét: "Cậu tin hay không cũng được, chị không thuê người giết cậu."
Cao Vũ Sanh chỉ im lặng, không nói tin cũng không nói không tin.
Địch Thần gật đầu như thật: "Đúng, cô đâu có thuê người giết em ấy đâu, thuê người đánh gãy một chân của em ấy thôi. Ai dè trả tiền nhiều quá, sát thủ thấy vui nên quyết định gửi quà báo đáp khách hàng, tiện thể giết em ấy luôn, xem như là khuyến mãi tặng kèm cho cô."
"Anh..." Chị hai nhà họ Cao bị nghẹn, gõ mạnh gậy chống lên mặt đất một cái.
"Ây, đừng đừng, nền nhà này mắc lắm đó." Địch Thần chạy nhanh tới xem chỗ bị cô ta giộng xuống, sợ chọc ra một cái lỗ bị bệnh viện bắt đền.
Cao Văn Tranh ngồi không nổi nữa, hừ lạnh một tiếng đứng lên: "Hai chúng ta ở cùng một chỗ thì an toàn cao hơn. Cậu đã không cảm kích thì thôi, tôi cũng không ở đây nữa, cậu cứ ở đây với vệ sĩ kim bài của mình đi."
"Chỗ an toàn, một chuyến giết luôn hai người, đỡ tốn công sát thủ chạy hai chuyến à?" Địch Thần làm tư thế xâu mứt quả.
Cao Văn Tranh cắn răng, xách giỏ lên quay người đi mất. Mới vừa đi đến cửa, bước chân bỗng dừng lại, xoay người nhìn về phía Cao Vũ Sanh: "Không phải cậu muốn tự lập à? Mau giải quyết chuyện cái hầm mỏ bỏ đi của mẹ cậu, đừng liên luỵ khiến cho cha phải chùi mông cho cậu."
Nói xong, bước trên giày cao gót,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-tam-thoi/2318651/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.