Chuyển ngữ: Cực Phẩm
Nói là về nhà trước giờ cơm tối, nhưng Cao Chấn Trạch cũng không có ý tính ăn cơm tối, đầu tiên là tập hợp người trong nhà ở phòng khách, mình thì ngồi ở trên một chiếc sô pha đơn lưng cao, vẻ mặt nghiêm túc.
"Các con cũng đều nghe đến chuyện mới xảy ra gần đây nhỉ?" Cao Chấn Trạch quét mắt một vòng, nhìn vẻ mặt khác nhau trong đám con cái.
Con trai nhỏ Cao Mục Địch ngồi chung một chỗ với mẹ mình, hai người lặng lẽ trao đổi ánh mắt một chút. Con gái Cao Văn Tranh, ưu nhã gác chéo chân uống trà, đứng phía sau là luật sư nhã nhặn lịch sự đeo kính mắt gọng bạc. Còn Cao Vũ Sanh, ngồi ở trên chiếc ghế sô pha đơn cách ông xa nhất, mặt không chút thay đổi, như một pho tượng điêu khắc anh tuấn.
Tiểu vệ sĩ không chính quy nhưng rất lợi hại, chắp tay sau lưng đứng sau sô pha. Có lẽ là vì mọi người ai cũng biết anh không chính quy, lần này thế mà không mặc đồ đen cũng chẳng đeo kính đen, mà là mặc một chiếc áo len màu nhạt. Đứng dưới ánh đèn ấm áp, cả người có vẻ rất mềm mại, nếu như là người khác nhìn thấy, đoán chừng còn tưởng là tiểu minh tinh mà Cao Vũ Sanh bao dưỡng.
"Có nghe nói." Cao Mục Địch bị mẹ hắn kéo tay một chút, tâm không cam tình không nguyện mở miệng trả lời.
"Cha, con nghĩ không cần lo lắng chuyện này đâu, không phải chúng ta đã từng làm sáng tỏ rồi sao? Mấy người công nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-tam-thoi/2318623/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.