Sáng hôm sau, bình minh dần lên, ban phát ánh sáng cho vạn vật. Những con đường lại tập nập xe cộ cùng với tiếng hót líu lo của những chú chim sẻ. Mí mắt của Ngân Xuyến khẽ động, cô từ từ mở mắt ra. Đập ngay vào mắt cô lúc này là cơ bụng vô cùng săn chắc. Ngân Xuyến không thể tin được đây là sự thật. Cô dùng tay dụi dụi mắt mấy lần rồi nhìn lại thêm một lần nữa. Vẫn là thân hình đó, khuôn mặt điển trai và vô cùng quen thuộc đang chìm vào giấc ngủ. Hơi thở của Bạc Huyền Sâm đều đặn, vòng tay ôm chặt lấy eo của Ngân Xuyến. Cô chết lặng trong giây lát, tự hỏi bản thân rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại ngủ với Bạc Huyền Sâm cơ chứ?
Ngân Xuyến cố gắng vặn óc suy nghĩ, từng kí ức tối qua cũng dần ùa về nhanh chóng. Là cô đã chủ động câu dẫn cậu ta ngủ với cô. Đã thế hôm qua còn kịch liệt làm cho đến gần sáng nữa cơ! Cô tự trách bản thân tại sao lại có thể ra tay với một đứa trẻ nhỏ hơn mình bốn tuổi cơ chứ! Bây giờ mọi chuyện đã không còn cách cứu vãn được nữa. Nếu đã ngủ chung thì đành phải chịu trách nhiệm với cậu ta thôi. Nhưng mà lỡ đâu cậu ta cũng không nhớ gì thì sao nhỉ? Nghĩ đến đây, trong đầu Ngân Xuyến lại nảy ra một ý định táo bạo, đó chính là trốn trước rồi tính sau. Dù sao thì cậu ta vẫn đang ngủ say nên chắc sẽ không biết gì đâu.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-la-nguoi-tinh-cua-toi/2861926/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.