Trời Lạnh rồi người người ra đường phải mặc áo dài tay nhưng cái lạnh này vẫn không làm giảm được sự nhộn nhịp tấp nập của thành phố .
lạnh đầu mùa Đông cũng chưa thấm thía gì so với mọi năm nhưng với Bình An mùa đông là bắt đầu cho những ngày uống rất nhiều loại thuốc kháng sinh khác nhau cũng như chống chọi với cái đau đớn đến mức không thể thở nổi từ cổ chân trái mang lại .
Đình Trung nhìn cậu cẩn thận đưa cho Bình An ly nước nóng vì mới lạnh như này thôi cậu đã mặc mấy lớp áo dài tay vậy .
nhận lấy cốc nước đang bay hơi lên Cậu uống một hụm lớn cảm giác ấm lên rất nhiều .
" mới đầu đông mà em đã sợ lạnh như này thế đến lúc rét đậm rét hại thì có phải sẽ lạnh đến đóng băng không ?"
Hắn trêu chọc cậu , cậu nhìn cốc nước mà nhẹ nở nụ cười :" anh lo cái gì nếu em dễ chết như vậy thì chết từ trong bụng mẹ rồi ."
Nghe vậy Đình Trung nhận ra bề ngoài cậu yếu ớt và sống hài hoà với mọi người những bên trong cậu rất mạnh mẽ quyết đoán .
Đứa nhỏ này năm nay mới có 21 tuổi thôi đã phải chịu đủ bao nhiêu thứ thiệt thoi cho bản thân .
Cậu nhìn thấy ánh mắt thương cảm đó liền lạnh nhạt mà nói :
" em chưa từng thiệt hơn bất kì ai , năm 18 tuổi đó Lê Hữu Chung gần như để lại toàn bộ cổ phân của công ty cho em .
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-khong-thoi-han/3031303/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.