Món đồ chơi này của Tần Hạo không quá đặc biệt. Con quay thôi mà, tìm một khúc gỗ rồi đẽo gọt lại là chơi được, vừa tiện lợi vừa thiết thực.
Lũ trẻ vây xem đều cảm thấy thú vị nhưng chẳng ai lên tiếng.
Chúng không nói, Tần Hạo cũng lặng im. Chơi được một lúc, anh mới thu lại món đồ, ngồi xuống trò chuyện với Diệp Thanh Trúc.
Rốt cuộc lũ trẻ cũng không nén được tò mò nữa, bèn cùng nhau tiến lại gần.
“Ừm, món đồ ấy là gì thế? Sao anh có thể khiến nó xoay tít vậy ạ?”
“Phải đấy, trông thú vị quá, anh dạy bọn em chơi nhé?”
Tần Hạo khẽ cười nhưng không đáp.
Mấy đứa trẻ lớn hơn một chút cũng không chịu thua, bèn về nhà tìm gỗ để đẽo. Tuy đã cố gắng bắt chước Tần Hạo, nhưng phương pháp sai khiến chúng xoay mãi vẫn không được.
Tần Hạo thấy hết nhưng không hề để tâm.
Một lúc sau, lũ trẻ không nhịn được nữa, liền chạy đến ríu rít: “Anh ơi, dạy cho bọn em được không ạ! Hôm nay mẹ em có làm món gà tiềm. Em mời anh ăn đùi gà nhé!”
“Hôm nay nhà em cũng có gà tiềm! Em cũng mời anh đùi gà luôn!”
“Đùi gà thì có gì ngon chứ, nhà em hôm nay hầm chân giò này anh!”
Nhìn lũ trẻ so đo với nhau, Tần Hạo cảm thấy rất buồn cười. Anh nói: “Dạy thì cũng được thôi, nhưng mà có một điều kiện!”
“Điều kiện gì thế ạ?”
“Phải rồi, anh không muốn bọn em gọi anh là “tên đê tiện” nữa đúng không? Không được, Tam trưởng lão đã dặn bọn em sau này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/894112/chuong-524.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.