Mặc dù hiện tại anh có quyền làm những gì mình nghĩ, không ai có thể can thiệp nhưng anh vẫn không muốn nghe thấy những giọng nói phiền phức của bọn họ. Còn đối với việc Lâm Phong Dụ nói rằng như vậy là không nên, là bất lợi đối với sự phát triển của công ty thì đúng ra anh phải tát cho ông một phát bạt tay nếu không nể ông ấy là bố vợ mình rồi. Đến mấy người còn chẳng thèm tới cái công ty rách nát này thì tôi chơi đã sao nào? Sợ tôi phá chắc? Sự bá đạo của Tần Hạo đã chinh phục được một bộ phận những người có mắt. Lý do then chốt chính là cái giá gấp đôi kia. Hơn nữa, nghìn kẻ ngoại đạo chẳng có tiền đồ gì tỏ ra khinh thường với lời kiến nghị của Lâm Phong Dụ thì họ cảm thấy vô cùng lo lắng cho sự phát triển sau này của tập đoàn Triều Dương. Chi bằng tới lúc đó bị anh ta gây liên lụy khiến tiền tài mất sạch thì bây giờ vớt vát sớm một khoản tiền và rút chân ra cho rồi. Đương nhiên, cũng có người không tin như vậy. Ví dụ như một cổ đông khá trẻ khác thì chẳng nói chẳng rằng gì với Tần Hạo mà đi thẳng. Tần Hạo không nói gì, chỉ hỏi Lâm Vũ Hân: “Người đó tên là gì?” “Vương…”, Lâm Vũ Hân vừa mở miệng. “Thôi được rồi, kệ đi. Từ ngày hôm nay, anh ta sẽ không còn giữ bất kỳ chức vụ gì ở công ty nữa! Còn những người khác thì tạm thời tôi chưa nghĩ ra!” Tần Hạo nói xong bèn nhìn đám đông với anh mắt không mấy thiện cảm. Khiến đám cổ đông cảm thấy mất tự nhiên. Sau khi bị uy hiếp và dụ dỗ, không ít người cũng đã lựa chọn từ bỏ số cổ phiếu ít ỏi trong tay mình. Nhưng vẫn có những người không chịu phối hợp và cũng không coi Tần Hạo ra gì. Đối với điều đó, Tần Hạo cũng chẳng buồn phản ứng giống như không buồn quan tâm. Thế nhưng, ngay sau đó những người không nghe lời đều phải hối hận. Một kẻ điên như Tần Hạo coi tập đoàn Triều Dương như một con dao sắc bén, tấn công điên cuồng vào một doanh nghiệp cực kỳ hùng mạnh khác. Hành động liều chết này lập tức dọa những cổ động vẫn còn nắm cổ phần trong tay tái mặt. Họ không còn dám đối đầu với kẻ điên này nữa, lập tức vứt bỏ số cổ phần trong tay đi, giao lại cho Tần Hạo với giá thị trường. Như vậy, Tần Hạo đã sở hữu toàn bộ cổ phần. Tập đoàn Triều Dương – Từ một công ty cổ phần trở thành tài sản riêng thuộc sở hữu của Tần Hạo. Nếu không phải vì cái tên Triều Dương đang rất nổi bật thì có khi Tần Hạo cũng đổi tên nó luôn rồi. Vì điều đó mà anh và Lâm Vũ Hân lại cãi nhau một trận. Lâm Vũ Hân kiên quyết phản đối, cô nghĩ rằng Tần Hạo làm vậy là rất quá đáng. Dù sao thì tập đoàn Triều Dương cũng đại diện cho cô của quá khứ. Tần Hạo thấy hiện tại không thể nói được bèn không bàn tới vấn đề đó nữa. Không phải anh tuyệt tình mà là nếu đã làm một ông sếp khốn nạn thì phải khốn nạn tới cùng. Đó mới là nguyên nhân chính. Còn về việc thay đổi nhân sự thì Tần Hạo vẫn chưa vội ra tay, ít nhất cũng phải đợi sau khi mấy người Lâm Vũ Hân đi khỏi mới được, nếu không, đi phá bỏ tất cả những gì mà Lâm Vũ Hân đã lao tâm khổ tứ tạo dựng nên thì không biết chừng lại cãi nhau nữa. Dù cô nhất định không chịu thì ngày đó cũng sẽ tới thôi. Ngày hôm sau, Tần Hạo vừa tỉnh dậy, đi xuống lầu thì thấy Lâm Vũ Hân đang sửa soạn túi to túi nhỏ với tâm thái bỏ nhà đi xa. Anh bỗng cảm thấy bùi ngùi, và chẳng nói nên lời. “Này, anh nhanh lên một chút có được không? Lề mà lề mề, nhìn xem có còn ra dáng đàn ông không? Lái xe đưa em tới sân bay là anh có thể đi được rồi!”, ngược lại, tâm trạng của Lâm Vũ Hân khá tốt. Cuối cùng thì cô cũng đợi được tới ngày này rồi. Đối với việc chia xa Tần Hạo cô chỉ cảm thấy giống như đi chơi vài ngày thôi. Tới lúc mà nhớ cha nội này quá thì sẽ về thăm là được. Nếu lúc đó anh còn chọc tức cô thì cô sẽ sử dụng võ công mà sư phụ dạy mình để giáo huấn anh cho ra trò. He he, nghĩ vậy cô cảm thấy hào hứng vô cùng. Trước đây luôn bị anh bắt nạt. Cuối cùng thì cũng có thể ngoi lên làm chủ nhân được rồi. Tần Hạo mất kiên nhẫn: “Đưa gì mà đưa, lớn bằng từng này rồi, không biết tự đi sao? Anh đường đường là chủ tịch tập đoàn Triều Dương, bận lắm, không rảnh!” “Không đưa đi thì thôi, em đã đi thì sẽ không về nữa đâu. Anh cứ làm chủ tịch đi, đi mà đùa giỡn với thư ký bé nhỏ của anh ấy. Em mặc kệ!”, Lâm Vũ Hân tức giận khoác túi bỏ đi. Không phải Tần Hạo không muốn tiễn mà là nếu tới đó anh sẽ đau lòng lắm. Đến lúc đó không cẩn thận rớt nước mắt thì sẽ vô cùng mất mặt. Bây giờ mà tỏ ra lưu luyến, nhỡ lại khiến Lâm Vũ Hân không nỡ rời đi thì chắc chắn sư phụ sẽ lại đau đầu chết mất. Tới lúc đó lại phải miễn cưỡng kéo cô. Như vậy thì thà rằng để cô vui vẻ ra đi. Và rồi anh sẽ lại lôi cô ra từ cái vũng bùn thâm sâu khó lường của nhà họ Trần. Anh nằm ở nhà một lúc, ước chừng thời gian thì có lẽ họ đã lên máy bay rồi. Tần Hạo thăm dò nhiều nơi xem rốt cuộc nhà họ Trần lẩn trốn ở nơi thâm sâu cùng cốc nào nhưng Trần Linh Tố chưa bao giờ nói với anh. Dù anh có kích bác thế nào cũng vô ích. Nên anh đành phải từ bỏ cái sự tò mò của mình. Tại sân bay Trung Hải, ba người Lâm Vũ Hân lúc này mới lên máy bay. Lâm Vũ Hân quay người nhìn thành phố nơi mình đã sống hơn hai mươi năm mà không khỏi thổn thức. Nhưng cô cũng rất kỳ vọng vào cuộc sống trước mắt về hành trình đối với nhà họ Trần. Nơi mà cô không biết rằng cục diện đang chờ đợi cô sẽ như thế nào. Ba người vừa lên máy bay thì ở phía xa, một người đàn ông với sắc mặt nhợt nhạt mới thở phào. Người này nhìn chiếc máy bay cất cánh, và khẽ mỉm cười. “Cuối cùng cũng đã đi rồi. Mặc kệ tiểu đồ đệ này rồi sao? Ha ha, đúng là ông trời giúp mình!” Người này chính là Diệp Minh – kẻ bị Hội trưởng nhà họ Diệp ép tới Trung Hải thu dọn tàn cục. Lúc này hắn ta vừa mới xuống máy bay từ Yến Kinh tới Trung Hải, và gặp ba người nhà họ Lâm rời đi nên thấy xúc động. Người đến sân bay đón hắn ta là một ông già tầm hơn sáu mươi tuổi. Người này tới từ nhà họ Triệu ở Yến Kinh, và cũng là ông nội của Triệu Dương – Triệu Càn. Sau khi biết tin Tần Hạo quay lại Trung Hải, Triệu Dương lập tức gọi điện thoại thông báo cho ông nội mình ở phương xa. Trong tứ đại gia tộc, nhà họ Triệu ở phương Bắc cũng không hề nhỏ. Rất lâu trước đây, nhà họTriệu đã bố trí những quân cờ dày dặc trà trộn vào Trung Hải với ý đồ sau này khi tứ đại gia tộc nội chiến thì sẽ đánh một đòn trí mạng vào nhà họ Diệp. Chỉ có điều,những quân cờ đó chưa kịp dùng thì nhà họ Triệu đã bị dẫm bẹp. Lần này tới Trung Hải, Triệu Càn chưa kịp có suy nghĩ phất cờ nổi dậy thì đã bị sự náo loạn của Tần Hạo ở Yến Kinh giẫm bẹp dí tới mức mất hết cả tôn nghiêm. Diệp Lão Thất vốn là kẻ thù phải giết chết của Triệu Càn nhưng khi biết chú Tứ của Diệp Lão Thất tới Trung Hải xử lý Tần Hạo thì Triệu Càn vẫn chủ động tới đón và còn nhúng nhường. Diệp Minh thì không biết mối ân oán giữa Triệu Càn và ông cháu Diệp Lão Thất của mình. Khi biết đối phương có cùng chung kẻ địch và còn biết được tung tích của Tần Hạo thì hắn ta không còn từ chối sự nhiệt tình của Triệu Càn nữa. Dù sao vết thương của hắn ta vẫn chưa lành, không thể nào đi liều mạng với Tần Hạo được. Vậy chẳng khác gì tìm đường chết. Có Triệu Càn cung cấp chỗ ở thì hắn ta có thể dưỡng thương hồi phục mà không hề bị quấy rầy. Tới lúc đó một tên Tần Hạo là cái đinh gì chứ? - -------------------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]