Trần Linh Tố trả lời: "Đối với ta mà nói thì tập đoàn Triều Dương chẳng có ý nghĩa gì, nhưng đối với con thì không phải vậy!"
"Có gì không giống? Người cho rằng con để ý chút tiền lẻ đó sao? Tiền có ích gì, mua được hạnh phúc của con à? Mua được thanh xuân của con à? Hừ!", Tần Hạo nói rất nghiêm túc. Trong lòng lại thầm bảo lấy được cổ phần của tập đoàn Triều Dương chứ có phải là bán rồi đưa tiền cho anh đâu, có ích lợi gì? Người cho con mười tỷ hai mươi tỷ đi, xem con có muốn lấy không!
Đương nhiên nói lời này cũng chẳng có ích gì. Trần Linh Tố lấy mười tỷ hai mươi tỷ ở đâu ra? Thậm chí Tần Hạo còn hoài nghi bây giờ trên người bà còn không có tiền để mua nội y nữa là.
Đối với những cao nhân không mang theo tiền này, Tần Hạo cũng chẳng biết nói gì nữa.
Trần Linh Tố thản nhiên nói: "Vấn đề thân phận. Một, chuyện con là đệ tử của ta không thể công khai được, công pháp của nhà họ Trần không truyền cho người họ khác. Không biết thì thôi, nhưng nếu con ngang nhiên chạy đến nhà họ Trần thì hội trưởng lão không tha cho ta, cũng chẳng tha cho con đâu!"
"Nói vậy giống như rất có lý. Có điều vẫn là do người hố thôi!", Tần Hạo bi ai nói.
Trần Linh Tố lạnh mặt nói: "Mà nếu con dùng thân phận chưởng môn nhân của tập đoàn Triều Dương để đến gặp Lâm Vũ Hân thì không có vấn đề gì!"
Tần Hạo gật đầu, đây là một vấn đề.
Trần Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/894015/chuong-427.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.