Cái nhiệm vụ chó má gì vậy, hóa ra nó chẳng hề quan trọng với sư phụ. Thế mà anh còn hùng hục chạy đến Yến Kinh chiến đấu một trận với người ta, suýt thì bị chưởng chết.
Anh làm tất cả những điều này là vì cái gì đây?
Trần Linh Tố vỗ mạnh vào vai Tần Hạo, nói: "Vì vậy đường con cần đi vẫn còn dài lắm. Vũ Hân không phải là người con muốn cưới là cưới được. Điều quan trọng nhất bây giờ của con là tích góp thực lực, cố gắng luyện công, tranh thủ vốn liếng để chống lại hội trưởng lão nhà họ Trần. Nếu được vậy thì con còn có cơ hội..."
Mắt Tần Hạo sáng bừng. Anh cảm thấy sư phụ của mình vẫn là người tốt, chỉ cho mình một con đường sáng.
Nhưng không ngờ rằng Trần Linh Tố nói tiếp: "... Nhiều nhất cũng có thể trở thành công cụ lai giống! Muốn cưới hỏi Lâm Vũ Hân đàng hoàng thì vẫn là chuyện không thể".
"Công cụ lai giống!", Tần Hạo há miệng rồi chửi ầm lên. Sau khi trút hết bất mãn, anh thất vọng nằm xuống ghế sô pha.
"Không đúng. Công pháp của nhà họ Trần không truyền ra ngoài mà!"
Tần Hạo cảm thấy kỳ lạ mà nói.
Trần Linh Tố khẽ cười đáp: "Không sao, ta nhận Vũ Hân làm con gái nuôi!"
"Mẹ nuôi!"
Tần Hạo lập tức quỳ xuống, nói: "Dạy con thêm mấy chiêu đi!"
"Cút!", Trần Linh Tố gầm lên.
Tần Hạo lại hỏi: "Người hố Lâm Vũ Hân như vậy, cô ấy có biết không?"
Nếu biết mình đến nhà họ Trần liền bị coi là quốc bảo, sau đó cả đời cũng không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/894014/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.