Trịnh Hoài Viễn gật đầu, đứng bên cạnh mỉm cười bình luận.
Luận về võ công thì không chỉ có tứ đại gia tộc lớn mạnh. Ở Hoa Hạ này còn có một số gia tộc nhỏ ít người biết đến, có gia tộc sống trên núi cao không màng sự đời, tuy nhiên chưa chắc võ công của họ đã thua kém tứ đại gia tộc.
"Có sức mạnh lớn thì đã sao? Nếu không thể đánh trúng đối thủ thì cũng vô dụng!", Tôn Đắc Thắng lạnh lùng thốt ra một câu. Trịnh Hoài Viễn trợn mắt lườm ông ta một cái, hai người đều hừ lạnh một tiếng. Sau đó hai người họ nhìn vào võ đài, không ai nói câu gì nữa.
Trước khi anh ta lao tới, Tần Hạo lười biếng vươn người một cái. Sau đó anh giơ tay ra, một bạt tai tát cho tên béo kia bay ra ngoài. Động tác của anh nhanh đến mức những người thanh niên đứng bên dưới còn không kịp quan sát. Họ chỉ thấy tên béo kia lao lên đầy khí thế rồi nhanh như cắt đã bị đánh cho bay ra ngoài.
Tên béo ngã huỵch xuống đất. Anh ta ôm mặt nhìn Tần Hạo với vẻ không thể tin nổi, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác hoang mang lo sợ.
"Này, nhóc con, nếu rơi xuống dưới thì có coi là thua không?", Tần Hạo quay người lại, hét hỏi Diệp Vô Song.
"Rơi xuống thì đương nhiên là thua rồi!", Diệp Vô Song lúc này cũng đang bàng hoàng trước sức mạnh của Tần Hạo. Cô đang đứng ngẩn người ra thì nghe thấy câu hỏi của Tần Hạo nên thuận miệng trả lời luôn. Sau đó lại bừng tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893953/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.