“Này, đừng có quậy!”, Tần Hạo vội vã rút tay lại. Anh cẩn trọng nhìn về phía nhà bếp, chỉ lo Thẩm Giai Oánh sẽ trông thấy. Có lẽ cô không nói gì, nhưng chắc chắn sẽ không vui. Tần Hạo sợ nhất là thấy phụ nữ buồn bã nhưng vẫn im lặng, điều đó còn khiến anh khó chịu hơn bị họ mắng. Nhưng anh không biết rằng, bây giờ Thẩm Giai Oánh chẳng hề chú ý đến động tĩnh bên ngoài. Cô đang bận trò chuyện với Yên Yên mất rồi. Hai người phụ nữ vừa rửa bát, dọn dẹp nhà bếp vừa tán gẫu, trông rất vui vẻ. “Chị Giai Oánh này, chị quen anh Tần bao lâu rồi? Sao hai người lại ở bên nhau thế?”, Yên Yên trưng ra vẻ mặt tò mò. Ánh mắt của cô ấy ngập tràn ngưỡng mộ và chúc phúc rất chân thành. Thẩm Giai Oánh có phần ngượng ngùng. Tuy vậy, ấn tượng của cô về Yên Yên chắc chắn là tốt hơn Oanh Oanh rất nhiều. Cô xem Yên Yên như em gái vậy. Nghe cô ấy hỏi vậy, Thẩm Giai Oánh bèn ngẫm lại, sau đó đáp: “Chắc là hơn một tháng rồi!” “Ối? Nhanh như vậy cơ à!”, Yên Yên ngạc nhiên hỏi lại. Cô ấy còn nghĩ cả hai quen nhau đã lâu nên tình cảm mới sâu đậm như thế. Không ngờ, họ chỉ mới quen hơn một tháng. Hơn nữa, Thẩm Giai Oánh là một phụ nữ trưởng thành vừa xinh đẹp vừa già dặn. Cô không giống kiểu người sẽ yêu ai đó ngay từ cái nhìn đầu tiên và nhanh chóng trao thân gửi phận cho đối phương. Thẩm Giai Oánh cũng cảm thấy xấu hổ. Yên Yên kinh ngạc như thế, liệu có phải nghĩ cô “thoáng” quá không nhỉ? Cô mới quen được một tháng đã đưa người ta về sống chung nhà, đúng là hơi nhanh. “Chị Giai Oánh, sao hai người lại quen biết nhau vậy? Trước đây là đồng nghiệp ở công ty à?”, Yên Yên hiếu kỳ hỏi tiếp. Thẩm Giai Oánh lại càng lúng túng hơn. Do dự trong giây lát, nghĩ rằng Yên Yên cũng chẳng quen Lâm Vũ Hân, nên cô bèn đáp: “Tôi quen anh ấy vào hôm hẹn gặp một người bạn đại học. Khi đó, tôi đoán anh ấy đã có bạn gái rồi!” “Có bạn gái rồi? Chẳng lẽ người đó là bạn đại học của chị?”, Yên Yên kinh ngạc, ánh mắt nhìn Thẩm Giai Oánh tựa hồ có phần khang khác. Thẩm Giai Oánh bối rối. Quả nhiên, cướp bạn trai của chị em tốt là chuyện rất khó nói ra. Người ta sẽ xem thường cô. Cảm giác hổ thẹn dâng trào. Nhưng nghĩ tới những thứ mà cô đã bỏ ra mới đạt được, Thẩm Giai Oánh bèn lấy hết dũng khí đáp lại: “Ừm, phải. Trước đây, có lẽ họ là người yêu của nhau, tôi cũng không chắc lắm. Nhưng bây giờ dường như giữa họ không còn quan hệ gì nữa!” “Ồ! Ra là thế! Mà em hỏi chị Giai Oánh chuyện này nè, rốt cuộc yêu là cảm giác như thế nào? Vì sao chị lại thích anh Tần Hạo? Là anh ấy thích chị trước hay là chị là người thích trước?” Yên Yên chớp mắt, tò mò hỏi cô. Trông Yên Yên vô cùng ngây ngô, khiến cho người ta không đành lòng từ chối trả lời câu hỏi của cô ấy. Nhớ lại quá trình quen nhau, Thẩm Giai Oánh khẽ nở nụ cười. Cô dịu dàng cất tiếng: “Cảm giác yêu là gì à? Chính là khi cô không gặp được người ấy thì sẽ rất nhớ nhung. Không nghe giọng người ấy một lát thôi thì gương mặt của đối phương đã ngập tràn trong tâm trí. Khi gặp người ấy, cô sẽ rất muốn được người ấy ôm vào lòng. Lúc ăn cơm, sẽ nhớ đến những lời mà người ấy nói. Nghĩ đến những ngày ở bên cạnh nhau cũng khiến cô vô thức mỉm cười!” Khóe môi Yên Yên khẽ cong lên, trong đầu bắt đầu mường tượng. Nhưng nghĩ cả buổi, cô ấy cũng chỉ tưởng tượng ra mấy cảnh phim thần tượng ngôn tình. Yên Yên ảo não sờ đầu, quả nhiên, người chưa có kinh nghiệm yêu đương như cô ấy không hiểu được “yêu” rốt cuộc là cảm giác gì. Thẩm Giai Oánh cười nói: “Yên Yên, đến khi gặp được người đàn ông mà cô thích thì cô sẽ hiểu thôi. Cảm giác này chẳng giải thích rõ ràng được đâu. Nếu tình yêu có thể dễ dàng hình dung như thế thì làm sao có những chuyện tình khắc cốt ghi tâm trong lịch sử như vậy được. Đúng không nào?” “Ừm, tôi hiểu rồi!”, Yên Yên cười toe toét, khoe hàm răng trắng tinh, đáng yêu vô cùng. “Cô hỏi tôi vì sao thích anh ấy, chính tôi cũng không rõ. Có lẽ vì anh ấy đem lại cảm giác an toàn!”, Thẩm Giai Oánh gác lại công việc trong tay. Cô rửa sạch tay, vẻ mặt cũng trở nên thoải mái hơn. “Tôi lớn lên trong một gia đình bình thường. Tuy điều kiện không quá tốt, nhưng tôi luôn rất nỗ lực. Trước khi gặp anh ấy, tôi là một phụ nữ rất mạnh mẽ và độc lập. Nhưng đến một ngày tôi nhận ra, đứng trước một số người, thành quả sau hơn hai mươi năm cố gắng của tôi chẳng đáng là gì, thậm chí còn vô cùng mong manh. Mong manh đến mức kẻ đó có thể tùy ý hủy hoại mọi thứ của tôi, mà tôi thì chẳng thể nào phản kháng.” Thẩm Giai Oánh nghĩ đến tên cấp trên vô liêm sỉ đã uy hiếp cô. Những ngày tháng ấy, cô cũng không biết mình đã vượt qua bằng cách nào. Điều chỉnh lại cảm xúc, cô kể tiếp: “Khi ấy, tôi cảm thấy cuộc đời của một người phụ nữ quả thật quá đáng thương. Tôi không ưng ai, chẳng phải vì họ không đủ tài giỏi. Có vài người thậm chí còn ưu tú hơn anh ấy nữa kìa. Thế nhưng tôi không thể nào rung động hay trao tất cả cho họ được. Trước đây tôi không hiểu, giờ thì đã biết rồi. Thật ra, trái tim tôi cần cảm giác an toàn. Những người kia rất giỏi giang, nhưng lại không đủ vững chãi, mạnh mẽ.” “Anh Tần mạnh lắm à?”, ở trước mặt người khác, Yên Yên gọi Tần Hạo là “anh Tần”. Cô ấy nói câu này với vẻ hoài nghi. Nhưng thật ra, trong lòng Yên Yên biết rất rõ. Nếu Tần Hạo không đủ mạnh, làm sao tiểu thư Yên Nhiên lại bảo cô ấy đến đây thăm dò được. Thẩm Giai Oánh cười đáp: “Tôi cũng không biết. Nhưng tôi cảm thấy anh ấy mạnh mẽ lắm, đủ để bảo vệ tôi!” “Hóa ra là thế!”, Yên Yên ngây ngẩn đáp, ánh mắt dần trở nên trống rỗng. Lúc này, ở bên ngoài, Tần Hạo đang vô cùng bất lực trước Oanh Oanh. Người phụ nữ này như lên cơn điên vậy. Cô ấy quỳ trước mặt anh, nói là muốn bái sư học võ! Tần Hạo ngán ngẩm nói: “Cô là phụ nữ mà học võ cái gì? Có muốn học thì tự ghi danh đi. Thiếu gì câu lạc bộ võ thuật, Taekwondo, Karate ngoài kia, cô đến đó mà học. Phụ nữ các cô nên đến những nơi đấy học võ, chứ theo tôi thì học được cái gì? Tán gái à?” “Đừng đùa nữa mà, sư phụ. Nhận tôi làm đồ đệ đi. Hôm nay tôi đã tận mắt chứng kiến rồi. Một mình anh hạ gục hơn mười người, đấy mới là võ công thật sự. Mấy nơi dạy võ kia toàn múa may lừa người thôi. Anh đành lòng nhìn một học viên nữ xinh đẹp như tôi bị mấy ông thầy háo sắc lợi dụng sờ soạng ư?”, thấy Tần Hạo quay lưng với mình, Oanh Oanh vội chạy sang chỗ khác, tiếp tục quỳ gối. “Liên quan gì đến tôi? Cô mà sợ người ta lợi dụng cơ à? Chắc cô mừng còn không kịp ấy chứ!”, Tần Hạo thầm nghĩ, đối phương viện cớ cũng gượng ép quá! Anh chợt thấy hối hận vì hôm nay đã đưa Oanh Oanh theo. Chuyện này, càng ít người biết thì càng tốt! Giọng Oanh Oanh vang lên hờn dỗi: “Tôi mặc kệ, hôm nay anh có muốn hay không cũng phải thu nhận tôi. Dù sao tôi cũng đã bái sư rồi. Xin anh đó, cậu chủ. Nhận đồ đệ xinh đẹp này đi! Chuyện này mà được lưu truyền thì anh cũng nở mày nở mặt mà?” Tần Hạo bực tức đáp: “Nở mày nở mặt cái con khỉ. Dựa vào chỉ số thông minh và tư chất của cô ấy à, không đạt chuẩn!” - -------------------
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]