Lý Tố Mai mang vẻ mặt lo lắng kéo cháu gái mình qua, thấp giọng hỏi: "Con bé này, rốt cuộc cháu bị sao vậy? Đang yên đang lành sao lại dẫn một chàng trai về nhà? Cháu đang giận hai bác à? Vỹ Đào có điểm nào không tốt chứ?"
Tần Hạo vẫn luôn im lặng đột nhiên cười tiếp lời: "Anh ta rất tốt, tốt đến mức khiến tôi muốn nôn!"
Mấy người Lăng Đông Bình tức khắc ngạc nhiên.
Lời này của Tần Hạo rất mơ hồ, chỉ có Đỗ Vỹ Đào biết là chuyện thế nào. Anh ta chột dạ quát: "Anh nói bừa cái gì vậy?"
"Ôi, nể mặt như vậy mà còn không muốn!", Tần Hạo khẽ lắc đầu. Anh lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh giọng nói: "Vị hôn thê? Ha ha! Tôi chưa bao giờ nghe nói có người định cưỡng bức vị hôn thê của mình nhân lúc cô ấy bị thương cả! Há, xin lỗi nhé. Dạng như vậy không phải là người đâu, là súc sinh mới đúng!”
Đỗ Vỹ Đào há miệng nhưng không thể phản bác được, vẻ mặt vô cùng lúng túng. Anh ta lẩm bẩm: "Tại tôi thích cô ấy quá thôi!"
Lời này vừa thốt ra, Lăng Đông Bình nhíu chặt lông mày. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng, đầu đổ đầy mồ hôi của Đỗ Vỹ Đào, Lăng Đông Bình nặng nề hỏi: "Đỗ Vỹ Đào, cậu thật sự từng làm vậy sao? Được lắm lão Đỗ, ông dạy ra một đứa con trai ngoan ghê nhỉ!"
Hai người nhà họ Đỗ không ngờ được rằng con trai mình lại ngấm ngầm làm chuyện như vậy, lập tức cảm thấy mất hết mặt mũi. Nhưng bây giờ không phải là lúc dạy bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893897/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.