Tần Hạo đích thân chạy đi điều tra. Sau khi có kết quả, anh lại càng tức giận hơn.
Kể lại cho Lâm Vũ Hân, cô cũng vô cùng giận dữ. Họ muốn an ủi Lăng Ngạo Tuyết cũng không biết phải an ủi thế nào.
Hôm ấy, Lăng Ngạo Tuyết đang ngồi thừ người trên sô pha trong phòng khách. Trở về nhà sau khi tan làm, nhìn thấy bộ dạng Lăng Ngạo Tuyết như vậy, Lâm Vũ Hân dứt khoát mở lời: “Hay là từ hôn đi!”
Lăng Ngạo Tuyết đáp: “Làm sao từ hôn đây? Hai bác của tôi chắc chắn sẽ không đồng ý.”
Lúc này, Tần Hạo mới tức giận lên tiếng: “Mặc kệ họ có đồng ý hay không. Nếu bố mẹ cô còn sống, chắc chắn sẽ không để cô gả cho loại cầm thú như vậy đâu.”
“Vậy rốt cuộc phải làm sao?”, thấy Lăng Ngạo Tuyết ngày nào cũng buồn bã như vậy, tâm trạng của Lâm Vũ Hân rất khó chịu. Chợt nhìn sang Tần Hạo, rồi lại nhìn Lăng Ngạo Tuyết, Lâm Vũ Hân nghiến răng nói: “Hay là tìm một người đàn ông theo cô về nhà đi. Cô nói đã có người yêu rồi. Như thế thì dù họ không muốn cũng phải đồng ý thôi. Cô thấy ý này được chứ?”
“Ván đã đóng thuyền?”, Tần Hạo gật gù: “Xem ra chỉ còn cách này thôi!”
Lăng Ngạo Tuyết chỉ lặng lẽ ngồi im không nói.
Tần Hạo nhíu mày hỏi: “Nhưng tìm đàn ông ở đâu?”
Lâm Vũ Hân liếc anh: “Anh không phải là đàn ông à?”
“Anh…”, Tần Hạo cứng họng.
Lâm Vũ Hân vẫy tay một cách đầy ngạo nghễ: “Anh cũng nói ý này hay mà? Vậy anh làm luôn đi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893896/chuong-308.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.