Tần Hạo lặng lẽ gật đầu.
Lâm Vũ Hân nắm tay lại thành nắm đấm, đấm vào lồng ngực anh, sau đó dùng hết sức đánh anh. Cô vừa khóc rất thương tâm vừa trách móc: "Vậy tại sao anh lại không nói với em? Tại sao? Anh nghĩ hai người làm như vậy thì em sẽ vui hơn, sẽ không buồn nữa sao? Anh sai rồi, đó là người thân duy nhất của em, sao có thể không nói cho em biết? Sao có thể không nói cho em biết?"
Tần Hạo do dự một lát, sau đó dang tay ra nhẹ nhàng ôm lấy cô, đáp: "Anh xin lỗi!"
"Xin lỗi thì có ích gì chứ?", Lâm Vũ Hân vừa khóc vừa nói: "Cái gì anh cũng biết, hai người việc gì cũng giấu em, khiến em như một con ngốc vậy. Người ta thương em, ghét em em đều không biết. Anh không thấy như vậy rất tàn nhẫn với em sao?"
Tần Hạo lại thở dài.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ đau lòng đến tuyệt vọng của hai chị em Lâm Vũ Hân, anh cho rằng vẫn nên tiếp cho hai cô gái chút niềm tin.
"Bố em sẽ không có chuyện gì đâu. Em có biết không, ngoài bố em ra, anh chưa từng thấy ai có số mệnh tốt đến vậy. Hôm qua, bố em đã nói với anh rằng hồi trẻ ông ấy từng đi xem bói. Thầy bói nói năm bốn tám tuổi ông ấy sẽ gặp hạn lớn, nhưng nếu có quý nhân giúp đỡ thì sẽ tai qua nạn khỏi".
"Quý nhân? Quý nhân nào?", Lâm Vũ Hân và Lâm Vũ Nghi vừa nghe nói bố mình không sao thì lập tức đứng dậy, lo lắng nhìn Tần Hạo.
Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ve-si-bat-dac-di/893880/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.